Ông Bút (Danlambao) - Cách nay 44 năm, được tin Hồ chí Minh “chuyển sang từ trần,” cả miền Bắc cấu mặt, bứt tóc, khóc lăn lóc, khóc thật “hoành tráng”. Trong số này, khóc để mong được đảng quan tâm, cơ cấu vào chức gì đó, đặng tiến thân, có số khóc cầu được thêm một tí tiêu chuẩn, như vài thước vải sô, tí gạo...
Thời chiến tranh, miền bắc thường bị dội bom, đảng ra lệnh: Ai trúng bom, chết liền thì thôi, ai bị thương hấp hối, nếu kịp hô “bác muôn năm, đảng quang vinh muôn năm.” Người đó sẽ được chiếu cố, cấp cho hai mét vải liệm. Có ông nông dân kia, đang làm ruộng, nghe máy bay oanh kích, ông vác cuốc chạy trốn, chạy ngang qua dưới giàn bí, chẳng may lưỡi cuốc móc vào cuống trái bí, nó rơi ngay vào lưng, nghe cái bịch, ông nông dân hoảng hốt té bò càng, miệng liền hô:
“Bác muôn năm, đảng quang vinh muôn năm,” ông ta hô nhiều lần, mà sao trái bôm kẹp ngay dưới nách không nổ? Hé mắt nhìn thử, hóa ra trái bí! Mừng quýnh, ông hô lớn: “Trái bí muôn năm, trái bí muôn năm... muôn năm!!”
Hầu hết truyện cười, xuất xứ từ một kịch bản có thật của xã hội. Ở xứ CS người ta khóc, không phải vì buồn! Cười không chắc đã vui, trong số khóc ông Hồ, chán vạn kẻ u mê vì tuyên truyền:
“Bác không vợ con, suốt đời lo cho dân, cho nước, lãnh đạo tài tình, thắng Pháp và Mỹ.” Dưới ánh sáng mặt trời, không có gì che lấp được mãi mãi. Chẳng những bác có vợ, bác còn là tay chơi thứ thiệt, chơi rất phàm phu: Tây, Tàu, Liên Xô, Mường Mán, Lô Lô, Mọi có đuôi, bác phất tuốt! Bác là tay ăn cắp văn thơ trứ danh, chôm luôn những câu danh ngôn, đem trơi ngời ngời chốn công cộng:
“Lương y như từ mẫu” - “Vì lợi ích mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”...
“Bác đuổi Pháp và Mỹ” để dâng hiến tiền đồ, giang sơn ông cha cho Tàu. Còn nữa: Mới đây Giáo Sư, môn Sử, ông Hồ Tuấn Hùng, viết sách nói: Hồ Chí Minh là chệch chính hiệu, vậy:
Những người “muôn năm cũ”, khóc ông Hồ, hôm nay nghĩ gì?
Chắc họ đã hối ngộ, nhưng cái tuyên truyền, tẩy não của đảng, nó làm người dân khóc triền miên. Vừa rồi họ cũng vật vờ, khóc cho anh cai đẻ, khóc thật khỏe, khóc đầy đàng, đầy sá. Chỉ một chi tiết nhỏ, mà người ta nghĩ không ra: Nếu quả thật, một anh hùng dân tộc, ai dám đì ông ta từ “cầm quân, sang cầm quân chị em”??
Họ khóc chán chê, quay ra cười và tung hê trên cái chết, của chí sí Ngô Đình Diệm!
Xin lặp lại ngàn lần, lời nói của chủ nhân ông:
“Chúng ta (Mỹ) đã quá sai lầm, khi mướn bọn tướng ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa, để lật đổ, và giết chết TT Ngô Đình Diệm, để bây giờ nơi đó (miền Nam) sinh ra bất ổn”.
TT Ngô Đình Diệm, chết vì danh dự, vì độc lập của tổ quốc, tuyệt đối không vì “đàn áp Phật Giáo.”
Nếu không có Mỹ, một triệu Thích Trí Quang, môi thâm chẳng làm được gì, ngọn đuốc Thích Quảng Đức, Lê Văn Tám, chung một giuộc lừa dối, cùng một lò sản xuất tồi Cộng Sản. Hiện nay bọn đồ tể Ba Đình, phong Thích Quảng Đức, thành liệt sĩ, thế nhưng hải ngoại có tên Đào Văn Bình, trước 1975 từng làm phó tỉnh trưởng, làm chủ tịch Hội Tù Nhân Chính Trị, Hoa Kỳ cùng những “trí thức hải ngoại” xì xụp khóc lạy.
Thích Quảng Độ, Võ Văn Ái, cứ một mực tru tréo: “1963 pháp nạn một”
Nếu còn u mê, xin đọc lời Mục Sư Williams, sau đây:
Đánh dấu 50 năm cuộc đảo chính ở Sài Gòn, Mục sư Byron Williams, tác giả cuốn sách sắp ra mắt '1963 - Năm của Hy vọng và Thù nghịch', viết cho Huffington Post rằng sai lầm ngoại giao của Hoa Kỳ đối với Việt Nam hồi năm 1963 còn tai hại hơn vụ Vịnh Con Heo hồi năm 1961.
Ông Williams viết: “Vụ đảo chính ông Diệm, theo tôi, là sai lầm chính sách ngoại giao lớn nhất của John Kennedy, thậm chí lớn hơn cả vụ Vịnh Con Heo.”
“Cái chết của ông Diệm đã mở cánh cửa vào một loạt các vũng lầy cho Hoa Kỳ.”
Tác giả nhắc lại rằng hồi cuối năm 1962, lãnh đạo phe đa số ở Thượng viện Hoa Kỳ Mike Mansfield đã gợi ý với ông Kennedysau khi tới thực địa ở Việt Nam theo yêu cầu của vị tổng thống:
“Đó là đất nước của họ, tương lai của họ chứ không phải của chúng ta.”
“Bỏ qua thực tế này sẽ không chỉ gây thiệt hại to lớn về người và của đối với Hoa Kỳ mà nó còn có thể kéo chúng ta vào một tình thế không hay ho gì như người Pháp từng vướng phải.”
Mặc dù ông Kennedy cũng bị bắn chết hôm 22/11, tiên đoán của ông Mansfield đã hoàn toàn đúng với sự thiệt mạng của 58.000 lính Mỹ trong số gần nửa triệu quân Hoa Kỳ tới tham chiến ở Việt Nam chưa kể tới thiệt hại về tiền của. (ngưng trích).
Trong danh sách, thành phần chính phủ Đệ Nhất Cộng Hòa, Phật Giáo chiếm tỷ lệ cao hơn, so với đạo khác, các sư đi du học, chùa chiền trùng tu, xây mới, từ ngân sách chính phủ cũng cao hơn các tôn giáo khác, ngoài ra TT Ngô Đình Diệm, còn dùng tiền thưởng “Lãnh đạo xuất sắc nhất Á Châu” tặng Đức Đạt Lai Lạt Ma, chứ TT không tặng các cha.
Nếu còn luận điệu: “TT Ngô Đình Diệm, chỉ biết lo cho Công Giáo”. Ngày nay tại hải ngoại, những nhà thờ Công Giáo nguy nga, trước mắt chúng ta, ai giúp họ? TT Diệm chăng?
Mới đây, trên đài phát thanh, Tiếng Nước Tôi, Atlanta, chương trình hội luận tự do, người ta đặt câu hỏi:
Vì sao ông Ngô Đình Nhu, đi gặp Cộng Sản Phạm Hùng, để thương thuyết?
Trả lời: Hai nước đánh nhau, chính phủ, cử người đi thương thuyết, đình chiến, hoặc mưu cầu hòa bình, có gì đáng ngạc nhiên? Hãy dành sự ngạc nhiên với Kissinger, đã quyết định cho số phận miền Nam Việt Nam, quá thê thảm, trong khi đó, về sau này phái đoàn của TT Nguyễn Văn Thiệu, chỉ được chung mâm với bọn ma trơi MTGPMN! Ông Ngô Đình Nhu, dù có thương thuyết, cũng chưa có chứng cứ nào thiệt thòi, như nhường Hoàng, Trường Sa, hoặc lãnh thổ cho giặc, cớ sao lại vu tội? Ngược lại trong việc này, chúng ta nên hãnh diện mới đúng, vì chế độ Đệ Nhất VNCH, tương đương với Hoa Kỳ, nói chuyện thẳng với Hà Nội, không thông qua đám bù nhìn MTGPMN.
Câu hỏi: Giỏi như thế, đạo đức như thế, tại sao bị giết?
Đáp: TT Ngô Đình Diệm, không chết một mình. Ba tuần sau TT john kennedy chết, tiếp đó kéo theo gần sáu chục ngàn quân nhân Hoa Kỳ hy sinh, chưa tính quân đội đồng minh các nước, chưa nói tiền tài đổ ra, hàng tỷ đô la, và hai miền Nam Bắc, gần bốn triệu sinh linh vong mạng.
TT Ngô Đình Diệm, có trái tim hiền nhân, quân tử, sống giữa bầy sói ngu xuẩn và man rợ.
Khóc và cười trên sự u mê của lịch sử, hay đúng hơn trong bộ môn tuyên truyền của Cộng Sản, của báo chí Mỹ thời 1960...của những luận điệu do “bọn ác ôn côn đồ” muốn che đậy tội ác tày đình.
Ngày 5 tháng 11 báo Cộng Sản, có tin:
Dân bức xúc với pho tượng mang hình sư trụ trì ở Hà Nội
Những bức ảnh lan truyền trên mạng cho thấy bức tượng mang hình nhà sư trụ trì Thích Minh Phượng bị người dân phản đối, vứt bỏ.
Ngày 5/11 nhà sư Thích Minh Phượng tổ chức lễ hô thần nhập tượng để đưa tượng mới đặt vào vị trí tượng cổ đã bị mất. Người dân nơi đây cho rằng bức tượng này có vóc dáng, khuôn mặt rất giống với sư trụ trì Thích Minh Phượng nên đã phản đối. Sau khi sự việc này xảy ra, nhà sư trụ trì cũng bỗng dưng biến mất, không ai liên lạc được.
(Hết trích)
Tại sao bất công như vậy? Bần tiện như Võ Nguyên Giáp, được phong thánh, tội ác đầy rẫy như Hồ Chí Minh, nghiễm nhiên tọa trên tòa sen, ngồi ngang hàng với Đức Phật, trong các chùa để bá tánh qùy lạy, không ai kéo đầu vất vào sọt rác?
Tự thiêu, tự tử là gì?
Thông thường bản thân người đó tự làm, kể cả thắt cổ, hoặc uống thuốc độc, những trang sử: Hoàng Diệu, Phan Thanh Giản, Võ Tánh, Ngô Tùng Châu, cận đại các tướng tuẫn tiết theo thành: Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng, Trung Tá Nguyễn Văn Long vv... có ai “giúp” thắt cổ? giúp pha thuốc độc? Có ai giúp châm lửa? Có ai giúp bóp cò súng, cho các tướng tuẫn tiết? Từ cổ chí kim, tuyệt đối không.
Nhưng xem youtube Thích Quảng Đức, bước xuống xe như một khúc thịt vô tri, vô giác, có kẻ xốc nách dìu đi, kẻ khác cầm can xăng rưới từ trên đầu tắm xuống, kẻ khác bật quẹt châm lửa. Chứng tỏ Thích Quảng Đức, tự thiêu là khiên cưỡng, tầm phào.
Như vậy, Thích Quảng Đức, Hồ Chí Minh, thành bồ tát được, Thích Minh Phượng cũng xứng đáng lắm chớ! Sao người dân lại“bức xúc” và hẹp hòi? Thấy có hơi bất công, Hắn cũng là bồ tát đấy!