Nhân quyền Việt Nam sau UPR


Nguyễn Ngọc Già,

gửi RFA từ Việt Nam 
Những người ủng hộ LS Lê Quốc Quân bên ngoài Tòa án
Hà Nội, nơi phiên phúc thẩm diễn ra hôm 18/2/2014.
Tình hình nhân quyền Việt Nam ngày một u ám hơn sau kỳ UPR. Có lẽ tình hình đàn áp cùng việc phơi bày chế độ trại tù tàn nhẫn vô nhân đạo là "câu trả lời" của giới cầm quyền Việt Nam đối với 227 khuyến nghị từ quốc tế?
Đinh Đăng Định và Nguyễn Hữu Cầu
Ông Đinh Đăng Định nhận được giấy đặc xá vào hôm 21/3/2014 do Chủ tịch nước ký ngày 10/3/2014.
Thầy giáo cư ngụ tại Đaknong, 51 tuổi, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối với nghi ngờ về việc bị đầu độc trong quá trình ở tù và ông cho biết lệnh đặc xá đối với ông hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì ông chưa bao giờ công nhận mình có tội.Việc nghi ngờ bị đầu độc trong quá trình ăn uống trong tù như thầy Định cho biết, hoàn toàn khả tín và nếu đó là sự thật, hành vi này được xem là trại giam cố ý giết người vô tội. Nó cần được tố cáo ra trước toàn thế giới cũng như rất cần một cuộc điều tra độc lập từ quốc tế đối với tội ác này.
Continue Reading... Nhãn:



HR. 4254: Nước cờ thứ hai của thế “triệt buộc”

Phạm Chí Dũng
Dân biểu Ed Royce - Chủ tịch Ủy ban
đối ngoại Hạ viện. AFP photo
Năm 2014, người Mỹ đối ngoại kiên định hơn so với thái độ không mấy bền vững vào những năm trước. Ngay sau khi đệ trình Dự luật Chế tài nhân quyền Việt Nam với số hiệu HR. 4254 ra Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày 14/3/2014, dân biểu Ed Royce - Chủ tịch Ủy ban đối ngoại Hạ viện - bắt đầu một cuộc vận động không thể nói là vô vọng cho dự luật này. Thậm chí, thông tin bên lề còn cho biết xác suất để Hạ viện Hoa Kỳ thông qua HR. 4254 là rất cao.
HR. 1897: Nước “triệt buộc” đầu tiên
“Lộ trình Miến Điện” đang tái hiện những nút thắt cùng uy lực bọc đồng lẫn bọc đường của nó: từ lên án vi phạm nhân quyền đến chế tài những chủ thể sinh đẻ các vi phạm đó. Những tin tức lạnh lùng cho biết vào năm 2011, Mỹ và phương Tây đã phải tiến hành chế tài về nhập cảnh và phong tỏa tài sản đến 5.000 nhân vật chính khách, quân đội và công an ở Miến Điện - một liều thuốc đặc trị cho căn bệnh đàn áp dân chúng và đối lập thật khó có thuốc chữa tại quốc gia đã từng dìm trong bể máu cuộc “cách mạng áo cà sa”.Trên bàn cờ tương quan chính trị Mỹ - Việt hơn hai năm sau, thế “triệt buộc” đầu tiên thuộc về Dự luật nhân quyền Việt Nam - mang mã số
Continue Reading... Nhãn:


Gặp những nạn nhân trong vụ bắt Bùi Thị Minh Hằng ở Lấp Vò, Đồng Tháp


Nguyễn Hữu Vinh

Chị Bùi Thị Minh Hằng và các tín đồ PGHH trước khi bị bắt
Truyền thông cộng sản, công cụ bóp méo sự thật
Kể từ dăm năm nay, người dân đã có những kinh nghiệm sâu sắc với truyền thông nhà nước cộng sản trong các vụ việc liên quan đến các yếu tố tôn giáo, chính trị và nhất là đối với những người đấu tranh cho nền dân chủ, cho tự do tôn giáo, cho quyền con người, đặc biệt cho lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc. Ở đó, không thiếu những màn dựng chuyện, bôi bẩn, bóp méo và cắt xén.Điển hình là vụ Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành nạn nhân của đám truyền thông cộng sản bất lương, thì sự cảnh giác của người dân và xã hội đã tăng lên rõ rệt. Câu chuyện đó đã trở thành điển hình để nhắc đến mỗi khi người ta muốn nói về bản chất truyền thông cộng sản.Sau khi Bùi Thị Minh Hằng cùng với 20 người khác bị bắt tại huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp, dư luận đã lên tiếng phản ứng. Việc dư luận lên tiếng nhằm cảnh báo những hiện tượng bắt người trả thù hèn hạ bằng cách vu cáo, dựng chuyện mà xưa nay vốn đã thành một căn bệnh khó chữa, một phương pháp hạ đẳng thường được nhà nước sử dụng đối với những người dám đấu tranh cho xã hội tốt đẹp hơn nhưng không vừa lòng nhà nước.Trước các thông tin nhanh chóng lan truyền trên mạng, Đài Truyền hình Đồng Tháp đã chiếu một đoạn video nhằm thanh minh cho việc này nhưng nội dung của nó đã nói lên một điều: Sự thật nằm ở đâu.
Continue Reading... Nhãn:


Chiến dịch toàn cầu kêu gọi phóng thích 3 nhà hoạt động Việt Nam


Trà Mi - VOA 

Ông Andrea Giorgetta, Giám đốc khu vực Châu Á
của Liên đoàn Quốc tế Nhân quyền FIDH
Liên đoàn quốc tế nhân quyền FIDH mở chiến dịch toàn cầu kêu gọi phóng thích 16 nhà bảo vệ nhân quyền trên thế giới, trong số này có 3 phụ nữ Việt Nam.
Chiến dịch mang tên ‘Vì Tự do’ được Liên đoàn FIDH phát động trên mạng ngày 27/3 nhằm mục đích huy động tiếng nói và sự ủng hộ của mọi người khắp nơi đối với những nhà hoạt động đang bị giam cầm chỉ vì thực thi các nhân quyền căn bản.
 Ba nhà bảo vệ nhân quyền tại Việt Nam có tên trong danh sách vận động của FIDH bao gồm Đỗ Thị Minh Hạnh, Hồ Thị Bích Khương, và Tạ Phong Tần.
 
Ông Andrea Giorgetta, Giám đốc khu vực Châu Á của Liên đoàn Quốc tế Nhân quyền FIDH, cho VOA Việt ngữ biết:
“Ba phụ nữ này là những trường hợp đặc biệt quan trọng vì họ bị tuyên án tù nhiều năm chỉ vì các hoạt động cổ xúy nhân quyền căn bản. Đặc biệt nghiêm trọng là hai người trong số này là nạn nhân của tệ tra tấn, ngược đãi trong trại giam. Chúng tôi dùng trường hợp của họ để nêu bật thực trạng đáng bạo động trong các trại nhà lao Việt Nam.” 
Continue Reading... Nhãn:


Tiến sĩ Nguyễn Quang A : chỉ trong thể chế dân chủ mới đẩy lùi được tham nhũng



Trần Quang Thành - RadioCTM

Cách đây 1 tuần vào ngày 21/3/2014, công ty tư vấn JTC của Nhật Bản thú nhận đã đút lót cho các quan chức Đường sắt Việt Nam 80 triệu Yên (hơn 16 tỷ đồng hay  khoảng 800 ngàn USD). Đây lại là thêm một vụ tham nhũng do nước ngoài phanh phui.
Tham nhũng ở Việt Nam là tham nhũng đại trà, tràn lan cho nên chỉ số cảm nhận về tham nhũng của Việt Nam rất tồi, đứng hàng 116/177 quốc gia (số càng cao càng xấu).
Đề cập vấn đề này, Tiến sĩ Nguyễn Quang A đã có cuộc trao đổi với phóng viên Trần Quang Thành, mời quý vị theo dõi:
Continue Reading... Nhãn:


Thăm Thức tháng 3/2014 - Thư của con gái Trần Huỳnh Duy Thức



Thư Con Gái gửi Ba
Trần Lê Bảo Trâm
Ba yêu “vấu”,
Lần cả nhà lên thăm ba gần đây nhất chắc là ba vui lắm, vì đó là lần đầu tiên ba được gặp lại ông nội sau một thời gian dài. Con cá chắc đó là một giây phút cảm động của 2 cha con. Lúc mà ông nội qua đây, có một ngày ông nội qua SF[1] thăm con. Bữa đó con có dẫn ông đi thăm trường, phố người Hoa, bến cảng, cầu Cổng Vàng, rồi đi ăn những món đặc sản của thành phố nữa. Con với ông nội đi chơi cũng khá vui; nhưng vì ông tuổi cũng đã cao nên sức khỏe yếu, mau mệt với lại chịu lạnh không được. Con nhìn ông nội vào tuổi đáng lẽ phải được con cái chăm sóc, hưởng tuổi già thì ông lại phải bôn ba đi tìm lại công lý cho con mình mà con thấy buồn. Nhưng con đang mong tới ngày con sẽ làm hướng dẫn viên cho cả nhà đi chơi, đi ăn khi cả nhà qua đây dự lễ tốt nghiệp của con. Vì con cũng sắp tốt nghiệp rồi nên con cũng đã bắt đầu lên lịch hết rồi!
Continue Reading... Nhãn:


Bài Tham Luận của mục sư Nguyễn Trung Tôn tại Quốc hội Hoa Kỳ


Kính thưa: Uỷ Ban Nhân Quyền Tom Lantos

Tôi được biết hôm nay Quý vị sẽ tổ chức buổi điều trần về vai trò của các tổ chức tôn giáo trong xây dựng xã hội dân sự tại Việt Nam.
 Tôi là: Nguyễn Trung Tôn sinh năm 1971 tại Thanh Hóa Việt Nam. Từ năm 2000 tôi theo đạo Tin Lành  thuộc Hệ phái Phúc Âm Toàn Vẹn Việt Nam. Tôi đã theo học các khóa thần học và được công nhận là mục sư của tổ chức tôn giáo này từ năm 2008. Do tôi đã có nhiều nổ lực đấu tranh cho tự do Tôn giáo và nhân quyền, nên tôi đã bị nhà cầm quyền Cộng sản bắt cầm tù từ ngày 15-1-2011 tới ngày 15-1-2013. Hiện đang bị quản chế tại địa phương. Tôi vinh dự được thay mặt những người Tin Lành yêu chuộng tự do gửi tới quý vị vài nhận định sau đây về vài trò của tổ chức Tôn giáo Tin Lành trong xây dựng xã hội dân sự tại Việt Nam.
Continue Reading... Nhãn:


Dân oan phường Dương Nội kéo đến thanh tra Bộ Công an đòi thả người bị bắt cóc


Trần Quang Thành - RadioCTM


Vào lúc 14 giờ chiều nay 28/3, dân oan phường Dương Nội, quận Hà Đông, Hà Nội đã kéo đến trụ sở thanh tra Bộ Công an yêu cầu làm rõ và thả ngay hai dân oan cư trú tại phường là ông Trần Văn Miên và ông Trần Văn Sang đã bị công an bắt cóc từ chiều 26/3 đến nay khi họ đang đi ngoài đường.
Sáng nay 28/3 và chiều hôm qua 27/3, đoàn dân oan Dương Nội và người thân của hai ông Trần Văn Miên, Trần Văn Sang cũng đã tới thanh tra công an thành phố Hà Nội, công an quận Hà Đông và Viện kiểm sát nhân dân quận Hà Đông yêu cầu cho biết lý do bị bắt của hai ông.
Continue Reading... Nhãn:


Nữ tiếp viên Vietnam Airlines bị bắt tại Nhật, đáng thương hay đáng trách?


Blog gocomay

Hình minh hoạ. Ảnh: FB. VNA
Xin thưa luôn là vừa đáng thương lại vừa đáng trách.

Đáng thương vì chỉ với 21 món hàng quần áo ăn cắp trị giá khoảng 25,7 triệu đồng từ tháng 9 năm ngoái mà bị bắt giữ, thẩm vấn và bị truyền thông quốc tế rùm beng mấy ngày hôm nay. Đáng trách vì “mang hình ảnh Việt Nam ra thế giới” (quảng bá của Vietnam Airlines trên VTV) như thế là làm xấu hình ảnh của một đất nước mà cha ông ta đã từng tự hào “lành cho sạch rách cho thơm”.

Tối hôm qua (26.03), Truyền hình trung ương của Nhật đã đưa tin, xin trích:
Phía cảnh sát Tokyo cho biết đã tìm ra đầu mối là một phụ nữ Việt Nam 30 tuổi sống ở Nhật đã đặt hàng các tiếp viên. Cũng theo điều tra, tháng 6 năm ngoái Bích Ngọc đã thực hiện trót lọt vận chuyển khoảng 3 triệu Yên Nhật tiền hàng (khoảng 618 triệu đồng VN) và nhận lại tiền công vận chuyển.
Continue Reading... Nhãn:


Xin Hỏi Các Anh VC Là Ai ? Sao Lại Bắn, Giết Chúng Tôi Khi Chống Tàu Xâm Lăng VN?


Mường Giang

Viết về đất Bắc, xưa nay không ai không nhắc tới Bạch Đằng Giang vì nó đã trở thành một biểu tượng thiêng liêng của dân tộc Việt. Bởi vậy chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi đọc hai câu thơ hào sảng và hùng tráng của Phạm Sư Mạnh đời nhà Trần khi nhắc tới nó “Vũ trụ kỳ quan Dương Cốc nhật. Giang san vượng khí Bạch Đằng thu“. Đây cũng là địa danh mà người anh hùng Ngô Quyền, đã làm nên chiến thắng Bạch Đằng Giang năm 938, chém thái tử Hoàng Tháo và đuổi quân Nam Hán chạy về Tàu, cởi ách nô lệ hơn 1000 năm cho dân tộc Việt.Năm 981 Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn đã tái tạo một trận Bạch Đằng Giang 2, đánh tan thủy quân Tống trên dòng sông thiêng này. 300 năm sau, ngày 9-4-1288, Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn cùng với tướng sĩ nhà Trần, cũng đã đạt được một chiến công hiển hách lần thứ 3 trên sông Bạch Đằng. Đại Việt đã làm cho giặc Mông-Nguyên kinh hồn tán đởm, bắt sống đại tướng Ô Mã Nhi, đánh đắm hơn 400 chiến thuyền và tiêu diệt hơn 8 vạn quân giặc, khiến cho Thái tử Thoát Hoan phải trốn
trong ống đồng cùng với đám tàn quân chạy về Tàu. 
Continue Reading... Nhãn:


Vi phạm nhân quyền ở Việt Nam : Ai sẽ bị chế tài?


Dân biểu Ed Royce đang nói về tình trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam
Dân biểu Ed Royce đang nói về tình trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam
@royce.house.gov

Thụy My
Vừa qua vào ngày 14/03/2014, dân biểu Ed Royce, Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Hoa Kỳ đã đệ trình Dự luật chế tài nhân quyền Việt Nam mang số hiệu HR 4254 ra Quốc hội Hoa Kỳ. Dự luật này dự kiến trừng phạt những quan chức Việt Nam «đồng lõa trong những vụ vi phạm nhân quyền nhắm vào người dân Việt Nam ». Biện pháp trừng phạt gồm những hạn chế về du hành và tài chính.

RFI Việt ngữ đã đặt câu hỏi với nhà bình luận Phạm Chí Dũng ở TPHCM về vấn đề này.
RFI : Xin chào nhà bình luận Phạm Chí Dũng. Thưa anh, dự luật chế tài nhân quyền Việt Nam do dân biểu Ed Royce đệ trình khác với dự luật nhân quyền Việt Nam đã được thông qua tại Hạ viện Hoa Kỳ như thế nào ?
Continue Reading... Nhãn: ,


Việt Nam đình chỉ công tác bốn quan chức bị nghi nhận hối lộ của Nhật


JTC có mặt tài hầu hết các dự án đường sắt Việt Nam
JTC có mặt tài hầu hết các dự án đường sắt Việt Nam
DR

Anh Vũ
Chỉ ít ngày sau khi báo chí Nhật phát giác thông tin một tập đoàn tư vấn Nhật hối lộ cho các quan chức ngành đường sắt Việt Nam một số tiền lớn để giành được hợp đồng tư vấn thiết kế, 4 quan chức bị đình chỉ công việc để giải trình vì liên quan đến nghi án.

Sự việc bị bung ra khi ngày 21/03/2014 tờ nhật báo lớn nhất nước Nhật Yomiuri Shimbun tiết lộ tin chủ tịch Tập đoàn tư vấn giao thông Nhật Bản (JTC) khai nhận với văn phòng Công tố Tokyo đã hối lộ cho một số lãnh đạo ngành đường sắt Việt Nam 80 triệu yen (tương đương với trên 700 nghìn đô la Mỹ). Mục tiêu của JTC nhằm giành được hợp đồng tư vấn thiết kết dự án xây dựng đường sắt tại Hà Nội sử dụng nguồn vốn viện trợ phát triển ODA của chính phủ Nhật.
Tờ báo còn cho biết là các công tố viên Nhật đã quyết định mở rộng điều tra hình sự vụ án. Ngay sau khi có thông tin trên, Bộ Giao thông vận tải, cơ quan chủ quản ngành đường sắt của Việt Nam đã có phản ứng ngay.
Continue Reading... Nhãn: ,


MH370 : Malaysia có thể bị mất quyền kiểm soát trên cuộc điều tra


Phi hành gia trên máy bay Úc Orion Air Force AP-3C xem bản đồ bay của chuyến MH370 Malaysia Airlines tại khu vực phía nam Ấn Độ Dương
Phi hành gia trên máy bay Úc Orion Air Force AP-3C xem bản đồ bay của chuyến MH370 Malaysia Airlines tại khu vực phía nam Ấn Độ Dương
REUTERS/Michael Martina

Trọng Nghĩa
Một chiếc Boeing của Mỹ bị rơi trên vùng biển quốc tế với đa số hành khách là người Trung Quốc, một chiến dịch tìm kiếm huy động phương tiện của khoảng 20 quốc gia, xác phi cơ đến nay vẫn biệt tăm… Tất cả các yếu tố trên đây gộp lại cho thấy là cuộc điều tra về chiếc máy bay bị mất tích của hãng Malaysia Airlines sẽ gặp nhiều khó khăn. Một trong những hệ quả là Malaysia, trên nguyên tắc phải là nước chỉ đạo công cuộc điều tra, có nguy cơ bị mất quyền chủ đạo trên cuộc điều tra.

Continue Reading... Nhãn: ,


Biển Đông : Trung Quốc lại đả kích Philippines về vụ kiện đường lưỡi bò


Người dân Philippines biểu tình chống yêu sách của Trung Quốc tại Biển Đông trong « Ngày hành động toàn cầu » ở Manila 24/07/2013.
Người dân Philippines biểu tình chống yêu sách của Trung Quốc tại Biển Đông trong « Ngày hành động toàn cầu » ở Manila 24/07/2013.
REUTERS/Romeo Ranoco

Trọng Nghĩa
Ngày 30/03/2014 tới đây là thời hạn chót để Philippines đệ trình cho Tòa án Liên Hiệp Quốc về Luật Biển ITLOS, bản ghi nhớ nêu rõ lập trường của Manila trong vụ kiện Bắc Kinh về các yêu sách chủ quyền quá đáng của Trung Quốc trên Biển Đông. Vào hôm qua, 26/03, một lần nữa, Bắc Kinh lại lên tiếng công kích Manila về điều mà Trung Quốc gọi là hành vi «sai trái ».

Trong cuộc họp báo thường kỳ tại Bắc Kinh, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi đã lập lại các luận điệu cũ, và lên tiếng thúc giục Philippines « chấm dứt việc làm sai trái » trong vấn đề tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông.
Continue Reading... Nhãn: ,


Phụ nữ Ukraina kêu gọi « cấm vận » tình dục đàn ông Nga


Nụ hôn của một phụ nữ Ukraina dành cho người đàn ông của mình là quân nhân đang bị kẹt trong một doanh trại ở Crimée trong vòng vây của quân Nga. Ảnh chụp ngày 03/03/2014.
Nụ hôn của một phụ nữ Ukraina dành cho người đàn ông của mình là quân nhân đang bị kẹt trong một doanh trại ở Crimée trong vòng vây của quân Nga. Ảnh chụp ngày 03/03/2014.
REUTERS/Vasily Fedosenko

Thụy My
Trong khi các biện pháp trừng phạt chính trị và kinh tế không làm Matxcơva nao núng, một nhóm phụ nữ thành đạt Ukraina đã tìm được một phương cách khác để gây ấn tượng lên tâm hồn và cả thể xác : đó là không quan hệ tình dục với đàn ông Nga.

« Không trao thân cho người Nga », đó là lời hiệu triệu của chiến dịch trên Facebook nhắm vào việc ngăn chận sự dòm ngó lãnh thổ Ukraina của Nga, thu hút sự chú ý trước những gì diễn ra ở Crimée. Những phụ nữ phụ trách chiến dịch này kêu gọi các đồng hương nữ giới : « Chúng ta phải chiến đấu với kẻ thù bằng mọi phương tiện ».
Continue Reading... Nhãn: ,


Ăn Phở Hà Nội


Cũng trên diễn đàn này, mới đây tôi đã giới thiệu về món Phở ở “quê hương tôi” qua bài “Ăn phở ở Tokyo”. Bài viết được bắt đầu trong lúc Tokyo lạnh buốt khiến tôi mơ…. về Phở và chấm dứt bằng niềm thương nhớ phở. Dù 1 tuần lễ đã trôi qua, nhưng tôi vẫn còn ngất ngây với… phở, vừa đúng lúc tìm lại được một “tâm tình” của một người xa xứ lâu năm khi nhớ về…. phở chính gốc xứ Hà Thành. Giới thiệu luôn cho …. có anh có chị.
Cố nhà báo Lê Thiệp, ông phở 75, nổi tiếng suốt cả vùng Hoa Thịnh Đốn, một chuyên gia về phở tại Hoa Kỳ sẽ kể cho chúng ta nghe “cảm tưởng” khi ông đi ăn phở Bát Đàn, phở ngon nhất Hà Nội cùng những ghi nhận về sự thay đổi của khung cảnh xung quanh sau hơn 50 năm ông xa cách.
Vũ Đăng Khuê

Ăn Phở Hà Nội



Một trong những cái háo hức nhất khi đặt chân xuống phi trường Nội Bài là sẽ được ăn phở Hà Nội, phở chính gốc, phở của những ông Thạch Lam, Vũ Bằng, Nguyễn Tuân. Đọc các vị văn sĩ của đất Hà Nội trở nên một ám ảnh lớn, một ước ao tưởng như không bao giờ có được khi còn ở miền Nam. Cứ nghe ông Nguyễn Tuân bảo “Ôi, một giọt nước mà lóng lánh cả quê hương” thì lòng lại rộn lên, thấy mũi như đang cố hít lấy cái hương vị của một bát phở Hà Nội, bát phở trong ước mơ. Tú Mỡ Hồ Trọng Hiếu còn viết:
Phở là quà đáng quí ở đời
Một vài xu nào đắt đỏ mấy mươi
Mà đủ vị ngọt ngào thơm béo bổ

Ngọt, bùi, thơm, béo, bổ....Thế thì còn gì hơn nữa. Buổi sáng đầu tiên ở Hà Nội mở cửa nhìn xuống đường. Đường phố hẹp, ồn ào với không khí oi nồng của mùa hè dù mới rạng sáng nhưng đã phà vào mặt. Đứa em long trọng mướn một cái ô tô con để hai anh em cùng về làng. Đi được độ mười lăm phút tôi bảo:
  • Đói rồi, kiếm tô phở ăn cho chắc bụng đã chứ hả? Năm chục năm chưa ăn lại phở Hà Nội.
  • Sao anh không nói ngay. Chỗ anh ở đường Bát Sứ có phở Bát Đàn nhất Hà Nội. Gần ngay đó. Nhưng bây giờ quay trở lại sợ tắc đường.
Tắc có nghĩa là kẹt đường. Tôi bắt đầu làm quen với đất Bắc thân yêu bằng
những từ ngữ không quen thuộc như “Đại Trà” là giàu có, là nhiều vô số kể. Tôi cười.
  • Tắc thì thôi, nhưng ở Hà Nội chỗ nào chả có phở phải không?
  • Để em coi.
Và sau vài câu bàn bạc với ông tài xế, chiếc ô tô con quẹo vào một con đường khá lớn. Đến chỗ, xe tấp vào và đứa em thò đầu qua cửa hỏi lớn:
  • Còn phở không?
Từ phía trong căn hộ tối, một người dơ tay xua xua. Cảnh đó tái diễn độ hai lần cho đến lần thứ ba thì kết quả lạc quan với tiếng đáp lại:
  • Còn.
Cậu em giải thích:
  • Ăn phở Hà Nội thế đấy anh ạ. Hàng nào cũng có phở nhưng chuyên phở mới ngon. Hồi bé anh em mình chỉ toàn ăn phở gánh anh nhớ không?
Tất nhiên là nhớ. Bởi vậy mới trở về. Nhưng những bát phở của tuổi thơ chỉ là những hình ảnh lúc hiện lúc mất và cái lưỡi nếm mùi vị thức ăn của thiên hạ đã nhiều nay muốn tìm lại hương vị ngày xưa.
Quán vắng tanh, không một người khách. Hai anh em tôi và cậu tài xế chiếm cái bàn gần cửa để ít nhất có một tí gió trời. Tôi hỏi:
  • Có phở gì em?
  • Anh muốn ăn phở gì?
  • Có sụn, có gân, có gầu không?
Nghe tụi tôi hỏi han nhau, ông hàng phở góp tiếng:
  • Ối dào, lấy đâu ra của quí thế. Đây chỉ có nạm thôi.
  • Ông cho tôi một bát chín nạm vậy.
  • Em ăn tái trần.
Cũng lại lâu quá mới nghe lại chữ tái trần. Mỗi lúc tôi cảm thấy như gần lại tuổi thơ. Ối dào. Tái trần. Đó không phải là ngôn ngữ ở miền Nam. Ở miền Nam, chúng tôi quen với những tiếng Sức Mấy hay Tái Sống. Tôi ngồi đó trầm ngâm nhìn ra bên ngoài. Xe cộ ở Hà Nội vẫn chưa đến nỗi đông quá như ở các thủ đô trên thế giới. Tất nhiên là xe gắn máy gấp mười xe hơi, có thể nhiều hơn nữa là khác. Tôi vẫn nghe các ông bạn dọa rằng Sài Gòn bây giờ xe gắn máy như ruồi nên không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Ba tô phở được bưng ra. Tô đúng là loại Bát Tràng, khá dày và trắng với hoa văn màu xanh nhòe nhạt. Tôi ngửi thấy mùi gây bò bốc lên và chợt nhớ đến lời phát biểu của ông bạn già Trương Cam Vĩnh: “Cậu phải hiểu phở bây giờ nó mất đi cái hương vị ngày xưa vì thiếu mùi gây bò. Thịt bò bên Mỹ nó sạch quá, mất hay. Tớ vẫn cứ nhớ cái mùi đặc biệt đó. Cả Sài Gòn chỉ có phở Tàu Bay là còn giữ được cái mùi truyền thống này thôi”.
Tôi lẳng lặng kéo bát phở có mùi truyền thống lệch sang một tí. Đứa em đẩy cho tôi một cái đĩa nhôm vênh vao, ở trên lổn nhổn dăm ba trái quất nhỏ bằng đầu ngón tay cái đã cắt đôi. Thấy vẻ mặt tôi, Hòa, đứa em tôi cười:
  • Chanh đắt lắm và không có nước nên dân Hà Nội thay chanh bằng quất. Cũng được anh ạ.
Tôi cười cầm nửa quả quất hơi xanh xanh vàng vàng lên vắt. Ba cái hột từ trong vọt ra, to cỡ hột đậu xanh. Hòa cười ngất bảo:
  • Anh bóp từ từ chứ nhanh thế chỉ có hột ra mà không có nước.
Đầu óc tôi lóe lên một chi tiết mới. Dạo đang lớn lên ở Sài Gòn, ông chú tôi đi ăn phở vẫn cằn nhằn về vụ chanh. Ông bảo dân Sài Gòn không biết ăn. Ăn phở phải dùng dấm, mà dấm ta mới đúng, mới dậy mùi phở. Hỡi ôi, miền Nam trù phú, chanh quả nào quả ấy to như quả ổi mong những nước và với thế hệ tôi thì không đứa nào nghĩ đến chuyện chan một thìa dấm vào tô phở cho nó đúng truyền thống. Phải chăng cái truyền thống đó hiện hữu chỉ vì quê tôi nghèo quá, quả chanh cũng sắt lại, cũng quắt đi nên phải lấy dấm thay chăng?
Những ý nghĩ lẩn quẩn và cái đầu óc còn lãng đãng vì chưa quen giờ giấc khiến tôi ăn gần hết bát phở. Lúc đó có một chiếc ô tô con nữa ghé sát lề và cũng có tiếng gào: “Còn phở không” và tiếng đáp cũng rất to “Hết phở rồi”. Tôi nhìn vào chỗ quầy phở. Quầy được đóng bằng tôn và có lẽ vì trường kỳ kháng chiến nên đôi chỗ đã lỏm xuống và màu nhôm nay đã ngả sang nâu vàng. Tôi cố tưởng tượng đến một bó hành lá xanh ngắt, đọt thì trắng tươi treo lủng lẳng ở trên quầy như tôi vẫn thấy hồi bé. Bó hành của các xe phở hồi xưa nay mất hút nơi đâu. Hai người thanh niên đang loay hoay với cái thùng chứa nước sôi nhúng bánh phở. Hơi nóng vẫn nghi ngút hỏa. Họ bê cái thùng nhôm tròn dài đó lên và khiêng ra hè, sau đó nghiêng thùng để đổ cái nước đục trắng ngay vào miệng lề đường. Sau đó, họ lôi cái thùng nước lèo ra và cảnh cũ lại tái diễn, điều khác duy nhất là một người cầm cái vợt hứng, chắc là để cặn nước lèo như vụn xương hoặc xác hành gừng không lọt xuống hệ thống cống rảnh thành phố. Âu cũng là một thái độ đáng quí, giữ vệ sinh chung cho mọi người.
Mãi quan sát, tôi quên phéng mất bát phở và khi cầm đũa thì thấy bát phở đã nguội, váng mỡ bắt đầu hơi đông lại nên đành bỏ qua cái ước muốn thưởng thức cho hết mùi vị phở chính truyền Hà Nội. Hòa tinh ý phát biểu:
  • Chắc tại cuối nồi họ tắt bếp nên phở nguội quá. Ngày mai em dẫn anh đi ăn phở Bát Đàn ngon nhất Hà Nội.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, phần vì lạ giường lạ chiếu, phần vì đủ thứ tiếng động, tiếng ồn từ đường phố vọng lên. Hòa hẹn tôi cỡ chín giờ nên tôi đành ngồi chèo queo bật Ti Vi xem. Rất nhiều kênh ( chữ mới toanh tôi vừa học được hôm qua) và đủ thứ ngôn ngữ: ta, Tàu, Nhật, Thái, Mỹ, Pháp, loạn cào cào. Ấy có cả Đại Hàn nữa. Phim không được chuyển âm má có một cô đọc theo như lối kể chuyện. Giọng cô xướng ngôn viên đôi khi cố để mô tả cảnh huống trong phim lúc cao, khi xuống thấp nhưng trước sau chỉ có một giọng. Loay hoay một hồi khá lâu, tôi đâm chán và thấy đói. Tôi bò xuống lobby cái mini hotel hỏi thăm:
  • Anh ơi, phở Bát Đàn có xa đây không?
  • Ối, ngay đây ấy mà.
Anh ta vung tay lên gạch ngang trên không giảng giải:
- Đây nhé, hotel chúng cháu ở phố Bát Sứ. Bác đi ra độ năm chục bước là phố Bát Đàn. Bác rẽ phải đi một quãng là thấy phở Gia Truyền Bát Đàn. Khiếp, ai mách nước mà nhanh thế. Cả Hà Nội chỉ có phở Bát Đàn là nhất đấy Bác nhá. Ăn sớm mới còn, độ chín giờ là hết phở Bác ơi.
Tôi cảm thấy vững bụng. Ít ra thì cũng có hai người dân Hà Nội đồng ý và như vậy phở Bát Đàn phải ngon. Lửng thửng tôi đi theo lời chỉ và thầm cho mình thông minh. Nếu chờ Hòa có khi lại hết phở cũng nên. Tôi có hỏi về vụ hết phở này. Tại sao không mở suốt ngày? Chẳng ai giải thích cho tôi cho đến trước khi rời Hà nội mới được gặp một vị lão tiền bối ba bảy đời ở Hà Nội. Ông cụ có vẻ từng trải, đã vào Sàigòn nhiều lần, bảo.
  • Ông xa quê hương lâu ngày nên quên mất đấy chứ. Ngày xưa Hà Nội chỉ ăn phở buổi sáng cho đến nửa buổi trưa. Ông nhắc đến các ông văn sĩ tiền chiến, thế có ông nào tả cảnh ăn phở trưa, ăn phở tối như ở Sàigòn không?
Tôi cứng miệng không biết nói sao vì suốt từ khi mới lớn cho đến lúc trưởng thành, tôi ăn phở sáng trưa chiều tối, cả nửa đêm nữa. Sàigòn đâu có lúc nào thiếu phở. Thấy mặt tôi tên tỏ, ông bạn vong niên tủm tỉm cười.
  • Ông xa quê lâu quá thế có biết yến phở là gì không?
Tất nhiên tôi không biết, ông cụ cười bảo:
  • Thế là quên tiếng Việt rồi nhá. Yến là đơn vị đo lường ngày xưa. Một yến nặng tương đương với tám cân. Người ta cân bánh phở bằng yến ông ạ. Thế mới lạ chứ! Nhưng tôi vẫn thấy gọi một yến phở nó thơ mộng hơn. Đấy, nó thế đấy! Dân Hà Nội chính gốc chúng tôi vẫn cố giữ nếp nhà, mỗi hàng phở chỉ bán sớm đến gần nửa buổi, giỏi lắm là chục yến phở. Làm gì có cảnh ăn phở ồ ạt như Sàigòn.

Nhưng sáng sớm hôm đó tôi chưa được giáo dục để hiểu tại sao phở Hà Nội hết sớm thế. Khi tôi tới thì thấy đã có bảy tám người sắp hàng chờ và tôi lại càng yên tâm hơn. Tôi tự kiểm điểm chính mình. Nhất định trông tôi giống y như dân Hà Nội với một cái áo sơ mi dài tay buông thòng để ra ngoài quần và chiếc quần cũng đã tàn tàn. Chân tôi đi đôi dép nhựa của mini hotel. Tôi yên tâm vì không ai thèm nhìn tôi cả. Khi gần đến lượt, tôi chú ý quan sát để khỏi ngớ ngẩn. Phở có hai giá 8000 và 10000 đồng. Thêm dầu cháo quẩy 1500 đồng. Phở truyền thống Hà Nội ngày xưa làm gì có dầu cháo quẩy? Hồi đó dù mới chín mười tuổi tôi vẫn còn nhớ không hề có vụ dầu cháo quẩy. Hay là vì những năm hữu nghị thắm thiết môi hở răng lạnh nên cái ông Tần Cối này mới có dịp nằm chểm chệ trên tô phở Việt Nam. Đàng sau cái bàn học nhôm có ba người. Một người phụ nữ đứng giữa, chuyên nhận “óoc đơ” và thu tiền. Phía bên trái là một người đàn ông chuyên thái thịt. Phía bên phải là một ông khác lo nhúng bánh và chan nước lèo. Tôi quan sát thấy tô phở không được lớn lắm mà tôi thì đói meo nên mở miệng.
  • Một tô chín nạm, với một tô chín nạm không bánh.
  • Không bán thế.
  • Một tô chín nạm.
Người phụ nữ trông còn khá trẻ nhìn tôi và nói:
  • Tám nghìn.
Tôi nạp đủ tám nghìn xong thì bà ta bảo:
  • Chờ đấy.
Tôi đứng lách sang một bên để cho người đứng kế bên tiến lên. Người đàn ông bên trái liền tay lật đi lật lại miếng thịt chín rồi đặt xuống, nhanh tay thái. Khi đã thấy đủ, ông ta bốc bò vào chiếc bát lớn. Nhìn ông ta thái thịt, lòng cũng vui vui. Tay ông ta nhanh thoăn thoắt nhấn từng nhát với chiếc dao phở to bản. Thỉnh thoảng ông ta lật chiếc dao lại, nhúm một tí thịt tái trải ra và dùng sống dao dần nhẹ lên trên có lẽ để cho thịt tái mềm ra. Đi ăn phở ở Mỹ ở Tây ngay cả ở Đại Hàn không ai thấy được cảnh thái thịt. Ít nhất là cũng yên trí là mình được ăn thịt tươi. Sau khi ông bốc thịt vào bát, bát được chuyển vào giữa và người thiếu phụ bỏ hành ngò xong đẩy bát sang để ông bên phải múc nước lèo.
Tôi nhìn người đàn bà, Hà Nội mù hè sáng bảnh mắt mà đã nóng hừng hực có lẽ vì những con gió Lào, ba ta lại đứng sát lò lửa nên trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng, phải đưa tay lên quệt. Trước mặt bà ta là một đống tiền. Tiền Việt Nam hiện tại có nhiều đơn vị, tờ lớn nhất là nửa triệu và tờ nhỏ nhất là 500 đồng. Những tờ 500, 1000, 2000 có lẽ được in ở những nhà in rẻ tiền và phát hành từ lâu nên trông bèo nhèo nhơm nhếch. Bà ta lúc đếm tiền, lúc thối tiền xong lại bốc hành. Còn đang mải quan sát thì nghe tiếng gọi:
  • Chín nạm của ông kia.
Ông kia là tôi. Tôi long trọng đưa tay nhận bát phở và nhìn quanh để kiếm chỗ ngồi.
Phía trong hơi tối có ba bàn đều kín chỗ. Quay sang phía ngoài, tôi thấy có một chỗ trống ở một chiếc bàn. Bàn là loại bàn vẫn thấy ở những bộ sô pha, thấp và bọc phooc mi ca. Tất cả có bốn chiếc bàn bên ngoài kê trên lề đường sát với một dãy xe gắn máy. Tự nhiên như người Hà Nội, tôi luồn lách, bê tô phở đến chỗ trống. Chiếc ghế bàng nhựa ni lông màu đỏ có hoa xanh nhưng đã phai màu nhỏ tí như ghế con nít. Tôi ngồi xuống thì chợt nhớ ra ăn phở phải có thìa, có đũa. Ngó quanh thấy trên tường có treo một giỏ tre đựng, tôi nhổm lên lấy xuống tiện tay giật luôn hai tờ giấy hình vuông cở lớn hơn lòng bàn tay. Napkin Hà Nội màu ngà ngà, dày như tờ giấy đánh máy.
Vừa trở lại thì có một ông khác đặt tô phở ngay trước mặt tôi. Ông bạn này trông khá trẻ, quần áo đàng hoàng nhưng vẻ mặt thì lạnh tanh. Tôi toan chào làm quen nhưng ngưng lại kịp. Ông ta dáo dác nhìn quanh và nhoài người sang bàn bên cạnh, chỗ bốn người đang xì xụp, lôi về phía bàn tôi một đĩa nhôm đựng quất. Tôi thản nhiên bốc nửa trái quất và với kinh nghiệm xương máu hôm qua, rất từ từ vắt nửa trái quất vào chiếc thìa. À, chiếc thìa yêu dấu của năm chục năm về trước tưởng đã tiêu diêu nơi đâu, nay vẫn sờ sờ trước mặt tôi. Nó được ép bằng nhôm mỏng tanh và cạnh đủ sắc để làm bạn ta sứt môi nếu không cẩn thận. Tôi bóp nhẹ, bóp nhẹ và hai hột quất lòi ra từ từ cùng với nước quất nhiều xuống thìa nhôm. Tôi chơi một lúc ba miếng quất mới đủ cho bát phở. Có cái gì nhờn nhợn trong tôi. Thiên hạ dọa tôi đủ thứ trong đó có vụ đi té re. Nhưng đã đến Hà Nội mà không ăn như người Hà Nội e mất tiếng. Vả lại dân Hà Nội nổi tiếng là sành ăn đến nỗi đã có biết bao nhiêu bút mực để ca tụng món ngon Hà Nội. Tôi tặc lưỡi múc một thìa nước dùng lên húp. A, có mùi truyền thống như hôm qua. Ông bạn ngồi trước mặt tôi lại bỗng ngó dáo dác. Quay qua quay lại, ông ngó xuống bàn lôi lên một lọ tương ớt. Hà, tôi cũng đang cần nó và không bao giờ nghĩ ra nó lại nằm ở đó, trên cái nền đất nhơm nhếch của vỉa hè. Tôi nheo mày nhìn xuống, trên đó, vỏ quất, giấy và không biết còn những thứ gì khác vung vãi khắp nơi. Chờ ông bạn dùng xong, tôi lấy lọ tương ớt và xịt có hơi nhiều với cái suy nghĩ rất nhà quê rằng ớt có nhiều a xít phooc mic đủ giết vi trùng.
Tôi xin nói thật rằng tôi đã ăn hết bát phở chín gầu đó và sau đó không hề đau bụng. Thế có thần diệu không?


 Trên con đường trở về chỗ trọ, tôi thấy lỗi tại tôi trăm bề. Tôi đã đổi, đã thay chứ Hà Nội của tôi vẫn thế, vẫn là Hà Nội của nửa thế kỷ trước. Nơi đây, thời gian ngưng lại và tôi đã khám phá ra điều đó khi nhìn thấy gốc cây sấu được quét vôi trắng. Nó vẫn y như cây sấu của tôi ngày xưa. Tự nhiên tôi phá ra cười. Ngày xưa, ông Sartre nhìn thấy một gốc cây xù xì mà phát hiện ra chủ nghĩa hiện sinh. Tôi vừa nhìn thấy gốc cây sấu, đã phát hiện ra là ở Hà Nội yêu dấu của tôi, thời gian ngưng lại mà đôi khi lại còn đi giật lùi. Tôi có thua gì ông triết gia nổi tiếng này đâu.
Continue Reading... Nhãn:


Quả lừa vĩ đại của Beethoven … hiện đại (kỳ cuối)


Vũ Đăng Khuê

Trong một bài viết được giới thiệu vào tháng trước đã nói về một “thiên tài” khuyết tật (tai điếc hoàn toàn) tên Samuragochi xuất thân từ vùng đất Hiroshima, (nơi hứng chịu một trong hai quả bom nguyên tử hồi thế chiến thứ hai của Mỹ), năm 2001 từng được tuần báo Time vinh danh là Beethoven hiện đại vì là tác giả những tấu khúc đi vào lòng người như “Bản Giao hưởng Hiroshima Số 1”, ghi lại quang cảnh 20 phút sau khi quả bom nguyên tử rơi xuống. Tiếng tăm “người” vang dội khắp năm châu và lẽ dĩ nhiên tiền…. vô như nước. Nhưng….. thật ra, đây chỉ là một tay đại bịp đã lừa thiên hạ trong suốt 18 năm, hắn đã nhờ một người khác sáng tác (ghost writer) rồi đề tên mình. Tháng 2 vừa qua bị lật tẩy bởi chính ghost write của mình với lý do là người này không muốn tiếp tục là một tòng phạm với kẻ lường bịp. Chuyện đã trở thành “thường trực nóng bỏng”, át hẳn những tin tức bình thường, được giới truyền thông theo dõi từng giờ từng phút. Hôm nay xin tiếp tục chuyện “nói hoài không hết”, nhưng sẽ là lần cuối nói cho xong vì dù có thêm tình tiết mới cũng chỉ xung quanh chuyện lường và chuyện bịp. (Để nắm vững tình tiết câu chuyện xin quí vị đọc lại bài viết “Quả lừa vĩ đại của Beethoven … hiện đại” đã được đăng trên Diễn Đàn này..
Sau gần 1 tháng im lặng, cuối cùng thì Beethoven dỏm cũng phải xuất đầu lộ diện. Ngày 8/3, trước cả một rừng ký giả có đến hơn 200 người, đông nhất trong những lần…. đông nhất, Samuragochi đã xuất hiện rất bất ngờ, vì không ai ngờ người bước lên “sân khấu” lại chính là “cho-honnin” (張本人- người gây ra nguyên nhân), đầu tiên ai cũng tưởng là luật sư hay một người nào đó. Không kính râm, không chống gậy, râu tóc cắt tỉa rất cẩn thận, Samuragochi đã biến thành người khác, quí vị có thể quan sát hình dưới sẽ thấy.

Trong lời mở đầu, gửi đến tất cả những nạn nhân bị mình lường bịp, Samuragochi đã phát biểu
Lời đầu gửi đến tứ phương
Những lời xin lỗi chân thành của tôi 
Suốt từ 18 năm qua
Tôi đã lường bịp… biết bao nhiêu người
Bây giờ nói chẳng ai tin
Nhưng vẫn phải nói phân minh rõ ràng
Chắp tay thề với đất trời
Tôi mà nói láo thì … bà bắn tôi.
Thề thốt xong, Samuragochi bắt đầu “thú thật”. Trước hết là chuyện điếc. Hắn phân phát đến mọi người giấy kết quả chứng nhận đã được bác sĩ khám nghiệm. Theo giấy đó thì, hắn bị loại khỏi danh sách những người bị coi là... điếc, chỉ có “nhận định” của bác sĩ là: tai có vấn đề khó nghe, phải trả lại sổ chứng nhận điếc cho thành phố Yokohama. Theo nhận xét của giới chuyên môn, dựa trên kết quả xác nghiệm mà hắn trình ra, nếu đeo máy trợ tai thì vẫn có thể nghe người đối diện nói một cách rõ ràng. Tuy nhiên, hắn vẫn thề lên thề xuống: tôi chỉ nghe được tiếng âm thanh, nhưng giọng nói của người đối diện thì bị uốn éo nghe không rõ, vì thế từ giờ cho đến cuối đời tôi vẫn phải cần người thông dịch. Tuy nhiên, trong suốt 2 tiếng 40 phút họp báo, đã có nhiều scene rất thú vị chứng minh là tai chàng “vẫn còn sợ tiếng súng”, chẳng hạn đối với các câu hỏi có tính cách “cay nghiệt”, dù ký giả chưa nói xong chàng đã “bốp chát” trả lời lại ngay liền khiến cả hội trường cười… ồ.
Sang phần “trao đổi”, suốt 1 tiếng rưỡi đầu, hắn đã làm chủ tình thế, nhận hết những chỉ trích rất nặng nề và lúc nào câu trả lời cuối cùng cũng là: sumimasen (xin lỗi), khiến người đối diện có đôi chút ….”cảm tình”. Tuy nhiên 1 tiếng về sau, “bản ngã nguyên thủy” của hắn đã trở lại: phản luận và “đánh trả”, tất cả đều nhắm vào giáo sư Niigaki âm nhạc, người tố cáo hắn trong buổi họp báo 6/2.
Xin tóm tắt vài phản luận đầy tính cách bá vơ:
1/ Ông Niigaki đã nói dối khi bảo rằng tôi không bị điếc. Tôi hiểu được lời ông này nói là vì tôi có học qua khóa “khẩu thuật”, nhìn môi mấp máy thì biết ông nói gì vả lại ông này nói rất chậm rãi.
2/ Ông Niigaki tiếp tục nói dối khi nói: “đã nói vài lần với Samugagochi là ngưng ngay hành động này đi”, nhưng thực ra thì: Niigaki chỉ nói với tôi 1 lần duy nhất là “ngưng chuyện này đi” trong suốt 18 năm.
3/ Đề cập đến tiền thù lao cho một tấu khúc. Theo giáo sư Niigaki thì ông đã viết hộ chàng này khoảng 21 tấu khúc với tiền thù lao là 7 triệu. Còn Samuragochi thì nói ngược: 1 tấu khúc phải trả cho Niigaki 3 triệu.
4/ Tấu khúc Sonachine (Tấu khúc cho vĩ cầm) mà tuyển thủ Takahashi Daisuke chọn làm nhạc nền cho phần múa trượt băng nghệ thuật là ý tưởng của tôi chứ không phải của Niigaki, vì Niigaki chỉ chuyển ý tưởng thành nốt nhạc. Vì thế quyền sáng tác là của tôi chứ không phải của Niigaki.
5/ Mỗi lần xong một vài phân khúc, Niigaki nói: đã thâu vào tape bằng piano đem đến cho “người” nghe để “người” quyết định. Samuragochi cho đây là hoàn toàn bịa đặt. 
……..
Kết tội xong hắn kết luận, tôi sẽ đưa ông này ra tòa về tội phỉ báng danh dự!!
Sang đến mẹ vợ, Samuragochi tố tiếp: Bà này nói là nét chữ trong “bản thiết kế” mà tôi giao cho Niigaki là của con gái bà là nói dối. Vợ tôi rất giận và: “nhất định sẽ đưa bà ra tòa”.
1 ngày sau, ông Niigaki đã rành rọt trả lời: Những điều tôi nói trong cuộc họp báo và với tuần san Bunshun đúng như thế, không có gì thay đổi. Rồi ông trình bày tất cả những điểm mà hắn nêu lên bằng giấy trắng mực đen, chẳng hạn 
những mail trao đổi liên quan đến chuyện 1, 2 và 5. 
Bản thiết kế mà ông đã nhận để hoàn thành tấu khúc cho tuyển thủ Takahashi Daisuke liên quan đến chuyện 3, trong đó có khi rõ số tiền 25 vạn và 30 vạn không là 3 triệu như Sanuragochi đã nói. 
20 tháng 7 năm ngoái, ông Niigaki đã gửi mail cho hắn và yêu cầu “lần hòa nhạc sắp sửa tổ chức sẽ là lần cuối rồi tìm cách Retired, vì nếu lộ ra thì còn gì là mặt mũi”. Nhận được mail của ông, Samuragochi đã làm một lúc liên tiếp 10 mail năn nỉ ông đến nhà. Hôm sau 21/7, Niigaki đến nhà ở Yokohama, khi vừa gặp, tên này “dozage” (quì xuống gục mặt xuống đất) van lạy rồi trao ông một bức thư tay do vợ hắn viết: “nếu ông không tiếp tục giúp, chúng tôi sẽ tự sát” rồi dí vào tay ông này một phong bì có đựng 1 triệu yen với lời nhắn gửi: “Xin ông đừng nói”. Nể quá, ông này cầm 1 triệu yen về nhà, nhưng để nguyên rồi sau đó tìm cách trả lại theo như lời ông này nói. 

1/ Mail “dọa” tự sát: Xin giữ lời thề ngày hôm đó, nếu ông Niigaki không giữ thì vợ chồng chỉ chọn con đường chết mà thôi….
2/ “Bản thiết kế có ghi tiền thù lao 25 vạn và 30 vạn  

Tháng 12 năm ngoái, khi một nhạc sĩ tên Noguchi viết 1 bài tỏ vẻ nghi ngờ tài năng của Samuragochi trên tuần san Shincho 45, ông Niigaki đã yêu cầu chấm dứt sớm vai trò “viết nhạc” mướn của ông, nhưng hắn cứ cù cưa nài nỉ: thôi giúp tôi 2 tấu khúc nữa trong 6 năm nữa rồi chấm dứt. Nể qua, ông này nhận lời. 
Tuy nhiên khi tuyển thủ Takahashi Daisuke chọn bài (Tấu khúc cho Vĩ cầm) để làm nhạc nền trình diễn thì ông Niigaki đã dứt khoát công bố sự thật.
Còn đối với mẹ vợ Samuragochi thì bà cũng dứt khoát: Nếu con gái tôi đòi tố tôi đúng như thế tôi sẽ từ nó, chấm dứt việc đóng bảo hiểm ung thư cho nó mà tôi vẫn đóng từ 15 năm nay. 
Lời cuối, ông Niigaki có nói thêm: việc ông này đưa tôi ra tòa là việc của tụi tôi, không liên quan gì đến người bên ngoài, quí vị đừng để ý cho mệt. Tuy nhiên nếu ông này muốn mở thêm một cuộc họp báo để 2 chúng tôi cùng xin lỗi, tôi sẵn sàng nhận lời.
Không biết ông điếc có đưa ai ra tòa được không, nhưng khi hỏi các luật sư thì ai nấy đều nói: Muzukashii ne (Khó lắm). Nghĩ cũng phải, đòi người ta bồi thường danh dự trong khi mình có danh dự đâu?
Thôi xin chấm dứt chuyện này ở đây nhé. 
Đến đây quá đủ rồi.
Vũ Đăng Khuê
Continue Reading... Nhãn:


Sổ Tay Thương Dân - Ngoài Cửa McDonald’s


Ngoài Cửa McDonald’s


Ngày 29 tháng 12 năm 2012, báo Dân Trí đi tin:

“Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Chủ tịch nước, Quốc hội, Chính Phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Ủy ban Trung ương Mặt trật Tổ quốc Việt Nam đã tổ chức trọng thể lễ kỷ niệm 40 năm chiến thắng ‘Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không’ (12/1972-12/2012), sự kiện lịch sử trọng đại và kỳ tích có một không hai - biểu tượng chiến thắng của bản lĩnh, trí tuệ và chủ nghĩa anh hùng cách mạng Việt Nam…
Đọc diễn văn tại lễ kỷ niệm, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhấn mạnh, chiến thắng ‘Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không’ là một trong những chiến thắng mang tầm vóc lịch sử ở thế kỷ XX, viết tiếp những trang sử vàng chiến công chói lọi trong lịch sử chống ngoại xâm, giữ nước của dân tộc ta. Chiến thắng đó đã góp phần bảo vệ vững chắc miền Bắc xã hội chủ nghĩa, giữ vững thành quả cách mạng; tạo ra cục diện mới để quân và dân ta thực hiện trọn vẹn lời dạy của Bác Hồ kính yêu ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào’; giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước vào mùa Xuân năm 1975.”

Theo cách nói của Phạm Đình Trọng thì đây (chả qua) là một kiểu ăn theo và ăn mày dĩ vãng:
 Bộ máy tham nhũng làm cho chính quyền suy yếu, nhân dân oán giận, lòng người li tán. Trong tình thế đó, đưa Hồ Chí Minh ra, đưa những năm tháng đánh giặc hào hùng ra, đưa sự hi sinh to lớn của đồng bào chiến sĩ ra để ru ngủ nhân dân quên đi những nhức nhối hiện tại, để chính quyền tham nhũng núp bóng, ăn theo vinh quang của quá khứ mà tồn tại. Đó là sự ăn mày dĩ vãng!
Nhà văn của chúng ta tuy nói không sai nhưng cũng không hẳn đã hoàn toàn đúng. Giới lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay, đôi lúc, cũng có viễn kiến về tương lai đó chớ. Bằng chứng là vào tháng ngày 8 tháng 2 vừa qua, gần như tất cả báo chí trong nước đều hân hoan thông báo:
Sáng 7/2/2014, McDonald’s đã chính thức cắt băng khánh thành nhà hàng đầu tiên tại Việt Nam, ở địa chỉ 2 – 6Bis Điện Biên Phủ, quận 1 (ngay khu vực vòng xoay Điện Biên Phủ – Nguyễn Bỉnh Khiêm thuộc phường Đa Kao). Nhà hàng có 2 tầng, với tổng diện tích hơn 1.300 mét vuông, có sức chứa hơn 350 chỗ ngồi, nằm độc lập trên một khuôn viên rộng gần 3.000 mét vuông.
Cùng lúc, biên tập viên Duc Hanh của AFP cũng có bài viết (“Communist Vietnam gets first taste of the Big Mac”) với đôi câu dẫn nhập – xem chừng – có hơi có đôi chút mỉa mai:
“Bốn thập niên sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, hệ thống thức ăn nhanh khổng lồ McDonald’s của Mỹ đã mở cửa hàng đầu tiên vào hôm thứ Bẩy tại quốc gia cộng sản này, nhằm lôi cuốn lớp trung lưu mới nổi ra khỏi cơm gạo và bún phở.” (Four decades after the Vietnam war ended, US fast-food giant McDonald’s opened its first restaurant in the communist country Saturday, aiming to lure a rising middle class away from rice and noodles).
Riêng Báo Mới (số ra cùng ngày) còn có ghi  thêm chi tiết, in bằng chữ đậm, về giá cả:
Giá một chiếc burger cỡ lớn làm nên thương hiệu của McDonald’s có tên là Big Mac sẽ có giá 85.000 đồng. Mức giá này tương đương với gần 4 USD, thấp hơn so với tại Mỹ tuy nhiên lại cao hơn so với nhiều nước trong khu vực như Singapore, Indonesia, Philippines hay Malaysia.
Đã lâu, tôi không có dịp trở lại Á Châu nên không biết giá cả và mức sinh hoạt của các nước trong khu vực ra sao, chỉ xin ghi lại đây vài đoạn ngắn trong bài viết (“Nghiệt Ngã Phận Đời Làm Công Nhân Tối Về Bán Dâm”) của nhà báo Khánh Hoà – đọc được trên tờ Dân Việt, hôm 16 tháng 02 năm 2014 – để rộng đường dư luận:
Rời bỏ quê lên thành phố lập nghiệp với mong ước có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng nghiệt ngã thay, nhiều bạn trẻ đi làm công nhân đã bị vướng cái vòng luẩn quẩn nơi phố phường hoa lệ là thu không đủ chi. Tiền lương công nhân trung bình khoảng trên dưới 3 triệu đồng/người/tháng dường như là quá ít so với cuộc sống thị thành, nhất là thời gian gần đây, mọi thứ đều tăng giá một cách chóng mặt.
Cũng vì đồng lương eo hẹp mà đa phần công nhân đều phải làm tăng ca, ăn uống dè sẻn, chi tiêu tằn tiện cũng như luôn phải sống trong những căn phòng trọ tồi tàn. Ngoài ra, họ phải gửi con ở những điểm giữ trẻ tự phát với vô vàn những rủi ro, bất hạnh có thể ập xuống bất cứ lúc nào...
ban mau
Nhiều công nhân phải đi bán cả máu mình để có tiền.
Ảnh và chú thích của Khánh Hoà, Dân Việt.
 Hiện nay, chuyện những người công nhân đi làm phải tăng ca ban đêm đã là rất bình thường, thậm chí nhiều người còn mong mỏi xin được tăng ca, được làm thêm để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống nhưng vì tình hình kinh tế chung đang trong giai đoạn suy thoái nên nhiều nơi, công ty chỉ hoạt động cầm chừng, có muốn tăng ca cũng không có.
Thế nên, những công nhân này, ban ngày đi làm, chiều tan ca về thì đàn ông lại xách xe đi chạy xe ôm ở mấy ngã ba, ngã tư hòng kiếm thêm vài chục ngàn đồng. Ngoài ra, nhiều người phải nhận hàng về nhà làm thêm ban đêm hoặc đi bốc vác, phụ bồi bàn ở các quán ăn, quán cà phê ban đêm với mong muốn kiếm thêm chút đỉnh. Riêng với những công nhân nữ, dù biết là tội lỗi, là nhục nhã nhưng nhiều người vì miếng cơm, manh áo vẫn nhắm mắt đưa chân để làm cái việc nhơ nhuốc là đi bán dâm, như một cứu cánh duy nhất trong cơn cùng quẫn...
Theo Sở Lao động thương binh và xã hội TP.HCM, hiện nay, trên địa bàn TP.HCM có 10 KCN và 3 KCX đang hoạt động với khoảng gần 300.000 lao động, số lượng công nhân đến từ các tỉnh thành khác chiếm đa số. Mức lương trung bình khoảng 3 triệu đồng/tháng; nhưng mức chi tiêu lại khá tốn kém khiến nhiều công nhân rất chật vật với cuộc sống.
Với tiền lương hàng ngày chỉ vừa vặn đủ mua một cái bánh Big Mac thì bán máu, hay bán dâm để kiếm thêm thu nhập là chuyện … chẳng đặng đừng. Điều may mắn, và an ủi – nghĩ cho cùng – là thân xác mình vẫn còn … có giá. Cuộc đời, như thế,  mới chỉ “sắp” đến bước đường cùng thôi. Đến tận bước đường cùng, không còn gì để bán được nữa, mới phải đành phải sống nhờ vào lòng từ thiện của kẻ khác – theo như lời kêu gọi (“Thân Nhân Liệt Sĩ Khó Khăn Cần Giúp Đỡ”) đọc được vào ngày 13 tháng 2 năm 2014, cũng trên diễn đàn Dân Việt:
 Đó là gia đình bà Hà Thị Thủy, 74 tuổi, trú tại thôn Cái Tắt, xã An Đồng (An Dương, thành phố Hải Phòng)...Thời kỳ chiến tranh, bà là thanh niên xung phong. Bà gặp và kết hôn cùng ông Nguyễn Văn Viền là bộ đội.
Ông Viền hy sinh năm 1968, khi con gái vừa mới sinh. Bản thân bà là người ngoại tỉnh, gia cảnh lại neo đơn không có anh em ruột thịt, bà phải gửi con nhỏ về quê Nam Định cho mẹ già chăm sóc. Bà lăn lộn kiếm tiền gửi về cho mẹ nuôi con gái.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về bà Hà Thị Thủy hoặc bà Vũ Thị Hải – Trưởng văn phòng đại diện Báo Nông Thôn Ngày Nay tại Hải Phòng – số 31 Điện Biên Phủ, quận Hồng Bàng, ĐT: 0903212789; hoặc Báo Nông Thôn Ngày Nay – 13 Thụy Khuê, Hà Nội, tài khoản 1506311002117, chi nhánh Ngân hàng NNPTNT Tây Hồ, Hà Nội.
ba Thuy
Mấy thế hệ nhà bà Thủy đang phải sống chung trong căn nhà nhỏ. 
Ảnh Trần Phượng. Nguồn: Dân Việt.
Sự hiện diện của hệ thống McDonald’s – Điện Biên Phủ giữa Sài Gòn, với giá gần 4 Mỹ Kim một cái Big Mac, khiến cho hoàn cảnh của bà Hà Thị Thủy không chỉ thêm rõ nét khốn cùng mà còn pha lẫn thêm ít nhiều cay đắng. Cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước và quyết tâm “đánh cho Mỹ cút” đã lấy đi mạng sống của ông chồng, cùng những năm tháng thanh xuân của bà Thuỷ – rõ ràng – không cần thiết gì cho lắm.
Ngày trước những thiếu nữ Thanh Niên Xung Phong như bà Thuỷ được hệ thống truyền thông của nhà nước CHXHCN Việt Nam ưu ái mệnh danh là “những bông hoa trong tuyến lửa,”  “những bông hoa nở giữa chiến trường” hay “những cành lan trong rừng cháy.”  Giờ đây,  cánh hoa tàn trong ngõ hẹp hay quả chanh khô Hà Thị Thuỷ (theo như cách nói của đời thường) chỉ còn là một con số không tròn trĩnh: không không chế độ, nghĩa là không lợi tức, nên phải kêu gọi đến lòng bác ái của tha nhân.
Mai hậu, nếu Đảng CS vẫn tiếp tục cầm quyền, con cháu của bà Thủy (e) cũng khó mà có dịp bước chân vào một tiệm ăn, để thưởng thức một cái Big Mac giá 4 M.K. Số tiền này bằng lương hàng ngày của một công nhân và (dám) tương đương với trợ cấp hàng tháng cho một gia đình có thân nhân là liệt sĩ.
Đã có lúc Đảng và Nhà Nước thiết tha kêu gọi toàn dân hy sinh mọi thứ để “chống Mỹ cứu nước” và “đánh cho Mỹ cút” nhưng khi làm hoà (và làm tiền) với kẻ thù thì đây lại là chuyện riêng, chỉ dành cho của một giới người: tầng lớp trung lưu khá giả mới (new rising middle wealthy class) mà phần lớn đều là C.C.C.C (con cháu các cụ) hết.
Mc
People at the McDonald’s opening in Ho Chi Minh city on February 8, 2014. Ảnh: AFP
Thiên Đường Xã Hội Chủ Nghĩa, có lẽ, chỉ mở rộng cửa cho giới người này. Kỳ dư, dân chúng đều phải đứng ngoài. Không chỉ ngoài cửa thiên đường mà còn ngoài cửa cả McDonald’s.
Tưởng Năng Tiến
Continue Reading... Nhãn:


 

Random Posts

Category

  • ( 8 )
  • ( 1 )
  • ( 2 )
  • ( 1 )
  • ( 1 )
  • ( 18 )
  • ( 8 )
  • ( 50 )
  • ( 40 )
  • ( 7 )
  • ( 5 )
  • ( 2 )
  • ( 2 )
  • ( 1 )
  • ( 5 )
  • ( 6 )
  • ( 1 )
  • ( 51 )
  • ( 1 )
  • ( 11 )
  • ( 5 )
  • ( 3 )
  • ( 1 )
  • ( 1 )
  • ( 154 )
  • ( 3 )
  • ( 7 )
  • ( 3 )
  • ( 1 )
  • ( 1 )
  • ( 5 )
  • ( 5 )
  • ( 2 )
  • ( 7 )
  • ( 3 )
  • ( 3 )
  • ( 1 )
  • ( 28 )
  • ( 160 )
  • ( 4 )
  • ( 17 )
  • ( 1 )
  • ( 101 )
  • ( 2 )
  • ( 5 )
  • ( 1 )
  • ( 1 )
  • ( 6 )
  • ( 4 )
  • ( 1 )
  • ( 28 )
  • ( 1 )
  • ( 5 )
  • ( 57 )
  • ( 2 )
  • ( 6 )
  • ( 2 )
  • ( 81 )
  • ( 2 )
  • ( 4 )
  • ( 1 )
  • ( 29 )
  • ( 2 )
  • ( 27 )
  • ( 2 )
  • ( 2 )
  • ( 4 )
  • ( 1 )
  • ( 21 )
  • ( 1 )
  • ( 3 )
  • ( 1 )
  • ( 118 )
  • ( 16 )
  • ( 5 )
  • ( 2 )
  • ( 2 )
  • ( 5 )
  • ( 3 )
  • ( 19 )
  • ( 1 )
  • ( 2 )
  • ( 1 )
  • ( 2 )
  • ( 3 )
  • ( 30 )
  • ( 248 )
  • ( 1 )
  • ( 2 )
  • ( 125 )
  • ( 586 )
  • ( 1534 )
  • ( 30 )
  • ( 5 )
  • ( 7 )
  • ( 1 )
  • ( 224 )
  • ( 11 )
  • ( 1 )
  • ( 33 )
  • ( 6 )
  • ( 6 )
  • ( 16 )
  • ( 5 )
  • ( 3 )
  • ( 8 )
  • ( 222 )
  • ( 2 )
  • ( 1 )
  • ( 1 )
  • ( 35 )
  • ( 5 )
  • ( 21 )

Recent Comments

About Template

Return to top of page Copyright © 2010 | Flash News Converted into Blogger Template by HackTutors