Vũ
Đăng Khuê
Thời
tiết đã vào cuối thu nên trời bắt đầu trở lạnh,
buổi sáng thức giấc là lại muốn “nướng” thêm được
phút nào hay phút nấy. Nhưng nếu “nướng quá độ”
thì thành “khét”, bừng tỉnh dậy chỉ thấy…. “còn
một mình ta với….ta”. Hóa ra là trễ, ba chân bốn cẳng
vùng dậy khỏi giường. Qua loa cho xong rồi vội vàng bay
đến sở, vì cứ mỗi lần trễ là mỗi lần mất “điểm”,
còn phải để dành “điểm” cho những lần khác nữa
chứ, chẳng hạn cho lần quá chén đêm trước vì
“sobetsukai” (Tiệc tiễn người đi), cho “cơn trái gió
trở trời” bất chợt v.v…….Trung bình 1 tháng mất
chừng 5 điểm thì sẽ mất toi cái khoản “Kaikin Teate”
(trợ cấp siêng năng). Ít nhiều gì thì cũng là tiền
vì…. “Tiền là sức bật”. Nghĩ vậy tự nhiên thèm
“chế độ mùa hè” được thêm 1 tiếng để “nướng”.
Vài năm trước thấy các ông bà dân biểu rục rịch đưa
ra dự luật này, nhưng bây giờ thì không thấy nữa, chắc
có lẽ bị thuế tiêu thụ, động đất, sóng thần cuốn
trôi đi mất. Lăng nhăng một chút cho có trớn, tạm chấm
dứt chuyện “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.
Xin được bắt đầu.
Mối thù…. truyền kiếp
Phố
Hàn – tiệm Hàn trong khu vực Hyakunin cho
Mỗi
ngày 1 lần, vào buổi sáng hay buổi chiều, chương trình
các đài TV chính của Nhật thế nào cũng có một trường
thiên kịch của Hàn Quốc. Quanh quẩn trong bán kính khoảng
500m mà tâm điểm là nhà ga thì ít nhất cũng có 2 hay 3
tiệm “yakiniku” (thịt nướng kiểu Hàn quốc). Những
năm gần đây, Tokyo lại có thêm phố Hàn, nằm trong khu
Hyakunin-cho thuộc quận Shinjuku, dọc theo con đường kéo
dài từ nhà ga ShinOkubo đến ga Okubo toàn là tiệm bán đồ
“made in Korea”. Hỏi một bà “xồn xồn”: giới
nghệ sĩ bà thích ai?
thì ít nhất trong 10 bà cũng có 1, 2 bà…. thích tài tử
Hàn, Bae Yong Joon, Lee Byung Hun v.v…, hỏi người trẻ hơn
một chút thì thế nào cũng có em nhắc đến ban nhạc của
5 cô gái “lắc đít” “Kara”, 4 chàng trai “Tohoshinki”
“ v.v…. Sang đến Seoul thì thế nào tên tuổi của những
nhóm nhạc như Smap, AKB48, Arashi, Exile…. nổi danh của
Nhật sẽ được nhắc hàng đầu. Cách đây 3 năm
(10/2011), Nhật Bản có một phim kịch rất ăn khách:
Kaseifu no Mita (Người giúp việc tên Mita) do nữ diễn viên
Matsushima Nanako thủ vai chính, có nội dung nói về một
thiếu phụ trẻ, sau cái chết thật thảm thương của
chồng và đứa con trai đã trở nên “vô cảm” biến
thành “người máy” chỉ biết làm theo lệnh chủ. Phim
kịch này rất được ưa chuộng lan qua cả Hàn Quốc,
khiến một đài truyền hình của Seoul mua lại bản quyền
và chuyển sang tiếng Hàn, một nữ tài tử nổi danh của
Hàn là Choe
Ji-u sẽ đóng
vai người giúp việc Mita. Vì thế có thể nói văn hóa xứ
Hàn đã xâm nhập khá sâu vào đời sống dân Nhật và
ngược lại, chứng tỏ giao tình 2 dân tộc thật là khắng
khít. Nhưng…
Lee Byung Hun |
Ban nhạc Kara |
Choe Ji-u (Hàn) |
và Matsushima Nanako (Nhật) |
Thấy
thế, nhưng lại không phải thế. Dân với dân thì không
có vấn đề, nhưng nếu dính đến mấy “quan” của hai
bên và giới truyền thông thì lại khác, họ sẵn sàng
làm khó nhau khi có dịp mà đa phần là từ phía Hàn Quốc.
Chỉ cần một cái cớ, chẳng hạn như việc một vài
quan lớn Nhật đi viếng đền Yasuguni thì thế nào “lửa”
cũng bật ra, nào là “Nhật đang âm mưu trở lại tình
trạng quân phiệt”, nào là “thói hung hăng của người
Nhật vẫn chưa bỏ” v.v…..
Nhìn
lại quá khứ, Nhật và Hàn Quốc có 3 vấn đề mà theo
“ngôn ngữ Việt Nam” ngày nay gọi là: “nhạy cảm”:
1/
Chuyện xâm lược, bắt người Triều Tiên làm nô lệ
2/
Chuyện lính Nhật bắt phụ nữ Hàn Quốc làm “gái giải
sầu”.
3/
Chuyện tranh chấp hòn đảo Takeshima (Hàn quốc gọi là
Độc Đảo).
Từ
lúc hai nước có bang giao (1965), biết bao phiên họp và
bao nhiêu bản ký kết đã ra đời để giải quyết những
chuyện trên. Tuy thế, giải quyết đã xong hay chưa xong
lại còn tùy cách nhìn của 2 phía.
Theo
phía Nhật thì đối với chuyện 1, Nhật đã bao lần xin
lỗi vì những hành động trong quá khứ. Việc xin lỗi,
tạ tội này kéo dài hết nội các này sang nội các khác.
Đối lại thì phía Hàn Quốc thì vẫn cho rằng cách xin
lỗi của Nhật là cách xin lỗi ỡm ờ, nói cho xong chuyện
chứ không thực tình.
Phía Hàn Quốc còn dựng cả tượng “gái giải sầu” để …. tấn công Nhật. |
Phía
Hàn Quốc còn dựng cả tượng “gái giải sầu” để
…. tấn công Nhật.
Sang
chuyện thứ hai thì vào thời chính phủ của Thủ tướng
Murayama (6/1994 ~ 1/1996), một văn bản chính thức gọi là
“Konno Danwa” (Bản tuyên bố Konno - Konno là tên vị
ngoại trưởng thời đó) được công bố rộng rãi. Nội
dung bản Danwa là chính phủ Nhật chính thức xin lỗi về
những đối xử tàn bạo của quân Nhật đối với các
phụ nữ Triều Tiên trong chiến tranh. Năm 1995, nội các
Murayama đã thành lập một quĩ có tên “Quĩ phụ nữ Á
Châu” dùng để bồi thường cho những phụ nữ này.
Nhưng chỉ có một số ít nhận bồi thường, còn hầu
hết thì không “dám”, nếu nhận sẽ bị coi là tiếp
tay cho “giặc”, vì theo lối nhìn của Hàn Quốc “vấn
đề vẫn chưa được giải quyết triệt để”. “Quĩ
phụ nữ Á Châu” vẫn để đó chưa biết bao giờ mới
tiếp tục.
Dù
cúi đầu cả chục lần, nhưng vẫn chưa được chấp
nhận, chịu không nổi, Nhật phàn nàn:
- Thực ra thì chuyện bồi thường đã được giải quyết tận gốc sau hiệp ước “Tài sản và quyền đòi hỏi bồi thường” ký năm 1965. Theo hiệp ước này thì Nhật đã viện trợ (một hình thức bồi thường) cho Hàn Quốc 500 triệu mỹ kim và Hàn Quốc sẽ không được quyền đòi hỏi thêm gì nữa.
- Sang chuyện “gái giải sầu”, Nhật tuyên bố: sau khi truy cứu tất cả tài liệu của quân đội thì không thấy có một bằng chứng nào nói quân đội Nhật chủ trương lập kế hoạch “gái giải sầu”, những bằng chứng nêu ra từ phía Hàn Quốc chỉ là việc tự phát của một vài đơn vị lẻ tẻ. Cả hai bên đều thật cả. Hàn quốc thì đưa ra người thật, việc thật, còn Nhật thì trình ra văn kiện thật, giấy tờ thật…. Chả biết ai có lý hơn ai, chỉ biết là ai cũng… có lý.
- Sang chuyện thứ ba về hòn đảo Takeshima. Gọi là tranh chấp chứ thực ra Hàn Quốc đã chiếm và đóng quân ở đó từ mấy chục năm nay rồi và bây giờ đang là một địa điểm câu khách du lịch. Nhật thách Hàn Quốc đem chuyện Takeshima ra tòa án quốc tế để xác minh, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rất hung hăng: “Đừng làm ồn ào, ở đây không có việc thưa hay gửi vì nguyên thủy là của Hàn Quốc rồi”. Cũng vì hung quá nên hố nặng. Ngày 25/10, trong cuốn phim do Hàn Quốc thực hiện được phổ biến khắp nơi nhằm chứng minh chủ quyền hòn đảo là của mình, Seoul lại vô tình “chôm” khoảng 20 giây khúc phim của đài NHK Nhật Bản được chiếu từ năm 2009 đến năm 2011 nói về cuộc chiến Nhật-Nga. Quê quá, Hàn Quốc đành muối mặt phải xin lỗi.
Tháng
9 năm nay, Seoul lại chơi một màn khá “cạn tàu ráo
máng” khiến một “quan” Nhật phải ngậm ngùi: “Trời
ơi, chúng tôi phải làm sao bây giờ”.
Số là, có một ông dân biểu của đảng cầm quyền đã
trình lên quốc hội đề nghị xin thông qua một đạo
luật yêu cầu cấm phân phối, chế tạo, sử dụng những
hình ảnh, vật dụng nào khiến “người ta” liên tưởng
đến chế độ quân phiệt Nhật chẳng hạn như lá cờ
mặt trời…. tại những nơi công cộng ở Hàn Quốc. Nếu
không tuân hành sẽ bị…. phạt tù dưới 1 năm và 3
triệu tiền Hàn Quốc (khoảng 2800 mỹ kim). Đạo luật
này sẽ được biểu quyết vào mùa xuân sang năm.
Để
chuẩn bị cho Giải Túc Cầu thế giới tại Ba Tây 2014,
hôm 14/11 Nhật Bản cho trình làng bộ đồng phục mới.
Hội Túc Cầu Nhật Bản đã giải thích mẫu design này là
biểu hiện cho sự đoàn kết. Nếu từ trên cao nhìn
xuống, khi các cầu thủ nối tay nhau thành vòng tròn,
người ta sẽ thấy rõ
một vòng tròn nối từ vai cầu thủ này sang cầu thủ
khác trông rất ngoạn mục, đúng theo ý nguyện khi thực
hiện “Thắt chặt sức mạnh toàn đội”.
Nhưng
ngày 16/11 thì tờ Trung Ương Nhật Báo của xứ Hàn cộng
thêm một số dân biểu lại giải thích chệch đi:
“bên trái ngực
áo, nằm dưới lá cờ Nhật và huy hiệu có 11 “vạch”
kéo dài. 11 “vạch” này trông giống như…. ánh mặt
trời khiến “người nhìn” liên tưởng ngay đến lá cờ
“quân phiệt” của Nhật”.
Đúng là không còn gì để nói!
Nếu
đạo luật này được thông qua thì bộ đồng phục này
cũng sẽ là đối tượng bị xử phạt và FIFA sẽ rất
bối rối về chuyện “tương tranh” giữa Nhật-Hàn nếu
2 nước “đụng” nhau.
Hậu
quả đầu tiên là sang năm sẽ không có trận đấu giao
hữu Nhật-Hàn thường lệ như mọi năm tại Seoul. Báo
chí Hàn quốc đã “nổi điên” khi đội Nhật “diện”
bộ đồ này trong trận hòa với Hòa Lan (2-2) ngày 16, và
thắng Bỉ (3-2) ngày 19 tại Belgique vừa qua.
Phản
ứng của Nhật qua Hội Túc Cầu Nhật Bản rất…. từ
tốn: “Chỉ là
cách nhìn thôi, chúng tôi đã giải thích rồi khỏi cần
giải thích lại”.
Ngoài ra, hãng Adidas
Japan (vẽ mẫu design) lên tiếng cho rằng họ đã trình
bày về ý nghĩa của kiểu design mới rất rõ ràng: 11
vạch biểu tượng cho 11 tuyển thủ chứ không mang ý
nghĩa chính trị gì cả. Xin đừng lôi chuyện chính trị
vào.
Báo
chí Nhật thì không nhắc nhở gì nhiều vì cho rằng “đây
chỉ là việc vạch lá tìm sâu, nhìn đâu cũng thấy kẻ
thù!”
Cờ mặt trời - Đồng phục đội Nhật với 11 vạch mờ mờ (hình giữa)….. sinh chuyện |
“Mối
thù truyền kiếp” này chắc hẳn còn mãi vì chủ trương
của cả hai phía vẫn còn là đường thẳng song song kéo
dài đến…. vô cực. Bà Tổng Thống, ông Thủ Tướng
Hàn nhất định không nói chuyện với Nhật “vì một số
lãnh đạo vẫn còn ngoan cố không nhận lỗi”. Người
dân của hai nước tiếp tục giao lưu…. nhưng không lấy
gì làm thoải mái. Buồn 5 phút.
Lẽ dĩ nhiên, không ai
có thể dễ dàng quên được những dã man, nhọc nhằn
trong quá khứ mà mình phải gánh chịu, tuy nhiên nếu đối
thủ đã thật tình “cúi đầu xin thứ tha” thì cũng
nên nghĩ lại. Viết đến đây chợt nhớ lại cái ông
nội thứ trưởng nào đó của Việt Nam đang phụ trách
cái việc gọi là “hòa giải với người Việt nước
ngoài” mồm thì bô bô trách móc: “tại sao cứ mãi hận
thù” nhưng lại không bao giờ nhắc đến hay tỏ ý hối
hận về những chuyện đã gây ra dù chứng cớ đã rành
rành. Khác nhau một trời một vực.
Tuổi trẻ …..tào lao!
Một
năm hai lần cứ vào mùa Xuân và mùa Thu, Hoàng Gia Nhật
Bản mà “chủ xị” là Thiên Hoàng và Hoàng Hậu thường
tổ chức ngày “Viên Du Hội” (Garden Party) tại vườn
Ngự Uyển Akasaka. Số khách được mời thường trên dưới
2000 người được tuyển chọn theo tiêu chuẩn.
1/
nội các chính phủ
2/
có công lao đóng góp trong các lãnh vực thể thao, văn học
v.v….
3/
các ngoại giao đoàn
4/
khoảng 1/4 dân biểu 2 viện
Trao tận tay |
Đang phân trần |
Kỳ
này, trong số người được mời, có một chàng trẻ tuổi
xuất thân từ giới nghệ sĩ (38 tuổi) rất bảnh trai,
tên Yamamoto Taro. Chàng thuộc thành phần “vô đảng phái”
ra tranh cử thượng nghị viện vào tháng 7 vừa qua với
chủ trương: phản đối Nhật Bản gia nhập TPP, không
chấp nhận điện hạch nhân v.v… nghĩa là đứng về
phía “những người yếu thế” theo chàng lý luận.
Người ủng hộ chàng hầu hết là thành phần trẻ lo từ
chuyện đi dán bích chương hoặc “hộ tống” chàng rong
ruổi khắp nơi khắp chốn. Tất cả đều giúp chàng vô
vụ lợi. Kết quả là chàng thắng cử rất vinh quang tại
khu vực 8 của Đông Kinh, một chiến trường đầy sôi
động.Từ khi được đeo huy hiệu dân biểu trên áo, tên
tuổi chàng nổi như cồn, con đường chính trị tiến
thân của chàng càng ngày càng thênh thanh rộng mở.Thế
nhưng….
Ngày
31/10 năm nay, với tư cách dân biểu, rất ư là trịnh
trọng, chàng “đóng bộ” đàng hoàng, hiên ngang bước
vào vượn ngự uyển. Lẫn trong cả rừng người, chàng
nôn nóng ngóng đợi 1 người. Và…. người đó xuất
hiện: Thiên Hoàng đã đến đứng ngay phía trước hàng
chàng có mặt. Ngay lập tức, chàng tiến lên một bước,
rút một tờ giấy gấp tư trao cho Thiên Hoàng sau khi nói
vài câu gì đó, máy quay hình tình cờ dừng lại và ghi
lại cảnh này không thiếu một động tác. Thiên hoàng
cười cười và nhận “thư” xong và đưa cho người
đứng bên cạnh. Vài giờ sau, hình ảnh trao “thư” này
đã chạy… đầy trên các bản tin của các đài truyền
hình. Trong cuộc họp báo chiều cùng ngày, chàng phân
trần.
Hỏi:
Nội dung lá thư và lý do ông trao thư cho Thiên Hoàng?
Đáp:
Tôi viết về sự đau khổ của các người đang hứng
chịu thảm cảnh hạch nhân Fukushima v.v…. và muốn ngài
biết.
Hỏi:
Ông có biết là khi tham dự “Viên Du Hội” không được
làm những hành động như vậy hay không?
Đáp:
….Tôi không biết.
Hỏi:
Giả sử ngài đọc thư rồi ngài sẽ làm được gì trong
quyền hạn của ngài?
….nhìn
nhau không nói
Hỏi:
Mọi người nghĩ đây là một hành động ông dùng “chính
trị lợi dụng” thiên hoàng?
Đáp:
Tôi không nghĩ như vậy. Cái này báo chí làm ầm lên vì
chỉ có tôi và thiên hoàng… thôi mà…
Thế
là chàng
bị “đánh” từ trong lưỡng viện quốc hội cho đến
bên ngoài. Một cuộc thăm dò tức khắc thì thấy 88%
người được hỏi đều có chung câu trả lời: “không
được, thất lễ, ông nội này tào lao quá”,
còn lại 11% thì… ủng hộ vì “lịch sử sẽ sang trang
mới với hành động này”.
Ngày
5/11 chàng bị Ủy Ban Vận Hành Quốc Hội lôi ra hỏi tội
và ngày 8/11 kết tội:
- Nhận lời khiển trách của chủ tịch thượng viện
- Cấm tham dự những sinh hoạt của hoàng tộc.
Chàng
đã thành tâm nhận lỗi và hứa sẽ cẩn trọng hơn. Có
thể chàng không ngờ việc “trao thư” lại trầm trọng
như thế nhưng chắc chắn chàng phải biết là Thiên Hoàng
sẽ chẳng làm được gì “giúp” chàng cả. Nửa tháng
sau (ngày 13/11), văn phòng chàng nhận được một bao thư
của một tổ chức “vô danh và.... vô thực” có tên:
“Mặt Trận Giải Phóng Độc Lập Dân Tộc Nhật Bản”
có chứa một con dao với lời hăm dọa: “vài
ngày nữa ta sẽ lấy mạng mi”. Rồi
một tuần sau (21/11) văn phòng chàng lại nhận thêm một
“món
quà” đựng một“kỷ
vật là....viên đạn đồng đen, cho Yamamoto sang sông....
làm kỷ niệm”.
Trong cuộc họp báo định kỳ, phát ngôn viên Bộ Hoàng
Cung khi thông báo ước muốn của ông “Cụ”: nếu 2 cụ
ra đi thì “đừng chôn và xây mộ hoành tráng chi cho tốn
kém, 2 cụ muốn hỏa thiêu như thần dân thiên hạ” đã
tiết lộ thêm: “ông cụ” rất lấy làm lo lắng cho
Yamamoto khi đọc báo thấy các bản tin hăm dọa này. Thiệt
là khổ thân ông cụ.
Tưởng
cũng nên nhắc lại rằng: tuy không thành luật, nhưng có
một nguyên tắc bất di bất dịch: khi tiếp xúc với
Hoàng tộc không được tự động chụp hình, quay phim,
không được tự ý đưa hay trao đổi bất cứ điều gì
với người của hoàng tộc.
Đây
là lần thứ 2 có sự kiện trực tiếp trao thư cho Thiên
Hoàng, lần thứ nhất cách đây hơn trăm năm, vào ngày 10
tháng 12 năm 1901 tại Tokyo. Bất mãn với những thiệt hại
của người dân 2 tỉnh Ibaragi, Gunma, nhân lúc Thiên Hoàng
Minh Trị trên đường về sau khi dự nghi thức khai mạc
khóa 16 quốc hội, dân biểu Tanaka Shozo đã chận đoàn xe
ngựa của Thiên Hoàng định trao lá thư tố cáo tình
trạng ô nhiễm đồ biển, nông sản phẩm do chất độc
của đồng từ nhà máy Furukawa thải ra sông Watarase,
nhưng đã bị các cận vệ chận lại và “sứ mạng”
không thành. Khi
đó thì Thiên Hoàng có quyền hạn để giải quyết thật,
nhưng cách trao thư của ông thì bị coi là thất lễ. Ra
quốc hội thì ông Tanaka đã phải từ chức.
Cũng
liên quan đến những “hạn chế” của quyền hạn Thiên
Hoàng, 4 năm trước, bộ trưởng ngoại giao thời đó là
ông Okada Katsuya trong một lúc trò chuyện đã có một phát
biểu mà có người cho là “lạ kỳ”,
lạ kỳ là vì ông này đã nói ra một điều mà không ai
“dám” nói đối với bộ Hoàng Cung: “Tôi
muốn quí vị “động não” hơn nữa, để làm thế nào
trong những “huấn từ” của Nhật Hoàng mang cả ý nghĩ
của ngài trong đó”.
Ông Okada tiếp luôn: “Ngoại
trừ lời phát biểu những lúc thiên tai, tôi thấy tất
cả các phát biểu của ngài đều giống nhau, vì thế tôi
mong quí vị (bộ Hoàng Cung) suy nghĩ lại mỗi khi ngài đã
bỏ công đến Quốc Hội”.
Lập
tức sau đó, ông này bị người trong đảng, ngoài
đảng“dũa” thê thảm, ngay cả Thủ Tướng thời đó
là ông mắt lồi Hatoyama cũng phán: “Tâm
tình của Nhật Hoàng là điều không thể cân đo được,
không nên có những phát biểu như thế”.
Được
biết, sau
ngày bại trận, vào năm 1947, luật pháp Nhật được viết
lại dưới sự “góp ý” của lực lượng chiếm đóng
Hoa Kỳ.
Nhật hoàng được xem là biểu tượng của quốc gia nhưng
chỉ tham dự và phát biểu khi “quốc vụ” (các nghi lễ)
và không có quyền hạn gì với “quốc sách”. Vì thế
mọi chuyện đi đứng, gặp gỡ.... đều được bộ Hoàng
Cung sắp xếp và lẽ dĩ nhiên kể cả những “lời phát
biểu”.
Chỉ được cái “hét”to, cựu đô vật hạng nặng
Antonio Inoki bị xử phạt vì….
Chắc
hẳn quí vị còn nhớ một người nổi tiếng trong giới
đô vật Nhật vào thập niên 1970 và 1980: Antonio Inoki (70
tuổi), đã giải nghệ năm 1998, hiện đang là dân biểu
thượng viện thuộc đảng Duy Tân Hội Nhật Bản, vì vừa
trúng cử vào tháng 7 vừa qua.
Với
dáng người to lớn, cái cằm bạnh ra phía trước và lúc
nào cũng “chào nhau” bằng cách hét 3 tiếng thật to rồi
dùng tay “tát” vào người đối diện.
Không
biết bị lợi dụng hay muốn lợi dụng…. Bình Nhưỡng
cho con đường chính trị của mình mà ông nhất quyết:
mở một con đường đã bị bế tắc với Bắc Triều
Tiên bằng sức….. của một mình ông. Sự
thực là ông đã đi Bình Nhưỡng 26 lần rồi, lần đầu
vào năm 1995, cũng đi với mục đích là “tìm đường
khai thông” nhưng chả nghe thấy ông nói là con đường
“đóng” hay “mở” gì cả, chỉ nghe chuyện ông “nổ”
gặp ông này bà nọ, và cho đến nay thì con đường mà
ông muốn mở nó vẫn khép kín vì cái tính hung hăng,
khùng điên của mấy ông trời con bên đó.
Nếu
là người thường, giống như cựu tuyển thủ bóng rổ
Mỹ Dennis Rodman đã sang thăm Bình Nhưỡng vào tháng 9 năm
nay thì chuyện ông muốn đi đâu thì ông đi sẽ chẳng có
ai nói, nhưng bây giờ ông là dân biểu, đại diện quốc
gia thì phải khác. Ông phải có chương trình hành động,
lập kế hoạch cho một việc nào đó ông muốn làm với
những người đồng viện cùng ý hướng. Nhưng ông thì
không vẫn cứ khơi khơi... một mình một chợ.
Antonio Inoki |
Khi
Bình Nhưỡng mời ông sang để cùng nhau thành lập “Giao
Lưu Hòa Bình Thể Thao Thế Giới” gì đó, vì quốc hội
đang thời kỳ họp, nên ông đã phải xin phép Thượng
Viện, và lẽ dĩ nhiên Thượng Viện bác bỏ. Nhưng
tính ông vẫn thế, vẫn đi cho bằng được.
Ngày
1/11 ông khăn gói lên đường, được các nhà lãnh đạo
“xứ khùng” tiếp đãi như thượng khách, rồi mấy
ngày sau thì khai trương, thành lập hội này hội nọ.
Ngày
6 tháng 11 ông còn được gặp Trương Thành Trạch (cậu
của Kim Chính Vân) và những tai to mặt lớn khác.
Ngày
7/11 “ông trở về
trên phi cơ… sơn màu xanh trắng”. Khi
gặp nhóm ký giả đón ông ở phi trường hỏi chuyện,
chứng nào tật nấy ông hét thật to 3 lần chữ “genki”
(khỏe mạnh), rồi ông khoe ông “genki” nên đã sang được
Bình Nhưỡng lần 27. Vài ngày sau lên trình diện, bị
Thượng Viện hỏi tội:
tại sao ông lại bỏ nhiệm sở?
Ông lý la lý luận: Tôi
muốn mở một con đường mới.
Thượng Viện hỏi tiếp: Ông
mở như thế nào? Thế ông có gì?
Ông vòng vo tam quốc nói chẳng ai nghe.
Cuối
cùng ngày 13/11, Thượng Viện ra một phán quyết trừng
phạt ông vì tội không tôn trọng luật lệ của quốc
hội. Phán quyết này đã được tất cả các đảng đồng
ý, ngoại trừ đảng Duy Tân Nhật Bản (đảng ông trực
thuộc). Đây là lần thứ hai sau 61 năm thượng viện ra
nghị quyết trừng phạt một thượng nghị sĩ.
Nội
dung của phán quyết này gổm 4 bậc từ nhẹ đến nặng:
khiển trách, xin lỗi công khai tại quốc hội, cấm không
được đến quốc hội một thời gian, khai trừ. Ngày
21/11 thì nội dung phán quyết đã rõ ràng:
- Cấm ông không được… “bén mảng” đến quốc hội trong 30 ngày.
Khi
được hỏi trên mạng Yahoo Nhật xử như thế thì “hợp
lý”, “nặng” hay “nhẹ”?, thì có 60% người trả
lời: “nhẹ hều”,
25% “hợp
lý”, còn lại thì
“nặng” hoặc
“không có ý kiến”.
Riêng
đảng Duy Tân của ông đã “xử”:
- Chấm dứt tư cách đảng viên của ông trong 50 ngày.
- Chấm dứt trách vụ Phó Tổng Thư Ký đảng của ông trong 50 ngày.
Khi
nhận “án”, ông cười gượng: “Phải …. chịu thôi”.
Một
việc mà mọi người hay nhắc về ông là lần ông thách
đấu với Mohamed Ali, vô địch quyền anh thế giới. Trận
đấu diễn ra tại Nhật vào 26/6/1976 với sự háo hức
của…. toàn thế giới. Nhưng, khi tiếng kẻng báo bắt
đầu trận đấu, ông đã “nằm vạ” ngay xuống sàn
đấu quay người thành vòng tròn, quơ chân qua quơ chân
lại chỉ rình đá vào chân đối thủ, không dám đứng
dậy (đứng dậy… dập mặt sao!), khiến Mohamed Ali chả
đấm được cú nào mà chân lại bị bầm tím. Cuối cùng
trận đấu kết thức trong nhàm chán vì cứ như thế suốt
15 hiệp. Ai cũng …. thở dài cho rằng: đúng là trận
đấu…. cuội.
Ngoài
cái mồm rộng, hét to, đấu vật thì ông sẽ chẳng làm
được gì nếu ông cứ như thế nghĩa là cứ tiếp tục
nói cho sướng miệng và làm theo ý mình. Vài
hàng viết về ông…. cho xong để còn sang chuyện khác.
Chuyện hai công nương
Diana - Masako |
Nhìn
một cách chủ quan từ người viết, thì thế kỷ này có
2 công nương nổi bật, 1 thì đã thành người quá cố,
còn 1 thì vẫn “hãy
cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua”.
Hai người cách nhau 2 tuổi, 1 người sinh năm 1961, còn 1
người thì sinh năm 1963. Đó là Diana của Anh Quốc và
Masako của Nhật Bản.
Nhìn
lại thì thấy cả 2 đều có điểm chung: xuất thân từ
hàng dân giả, rất đẹp, học giỏi con nhà giàu.....
Hoàng gia Anh thuộc xứ phương Tây nên đôi chút cởi mở
còn Nhật Bản thì ngược lại, vẫn khép kín. Vì vậy
đời sống của Diana so với Masako thì tương đối không
có gì căng thẳng ít ra trong giai đoạn đầu. Cả hai đã
có những ngày thật hạnh phúc bên chồng, cứ nàng đâu,
chàng đó, rồi cả 2 cũng sinh con, Diana may mắn hơn sinh
được 2 nam, còn Masako thì chỉ được 1 nữ. Chính vì
việc “kém may mắn này” mà cả bộ Hoàng Cung, Hoàng
Tộc Nhật đều phải chăm sóc “đặc biệt” cho Masako
để có một “nam nhi nối dõi”, nhưng bao lần cấn thai
rồi bao lần thất bại, từ “stress” này cộng thêm
“stress” trong cuộc sống đã khiến Masako sầu đắng
trong suốt cả chục năm. Cô mang chứng bệnh “không
thích hợp với cuộc sống” nên rất
ít khi xuất hiện, hầu như vắng mặt tại những nơi cần
phải có mặt khiến Hoàng Thái Tử lúc nào cũng “một
mình một bóng” trong những buổi tiếp
tân, trong những chuyến
công du ngoại quốc hoặc những lần thăm .... dân cho biết
sự tình.
Hoàng Thái Tử chắc “tủi thân” lắm, chẳng hạn khi
thấy cặp vợ chồng son trẻ quốc vương xứ Bhutan “nhởn
nhơ” trong chuyến vừa thăm viếng vừa hưởng tuần
trăng mật tại Nhật 2 năm trước (tháng 11/2011).
Trong
khi đó, số phận của Diana cũng chẳng lấy gì làm may
mắn hơn, 2 vợ chồng tuy ngồi cùng xe, đi cùng đường...
nhưng mắt lại nhìn hai hướng, thêm chuyện mèo chuột
của thái tử Charles, Diana phát bệnh “ăn nhiều và ....
ói nhiều”. Dấu hiệu chia ly đã bắt đầu. Nàng lao vào
chuyện làm từ thiện cho qua ngày qua tháng. 1996 thì chính
thức chia tay với thái tử Charles. Diana những tưởng sẽ
được sống cho chính mình nhưng ông trời lại không
thương bắt về lại trời sau tai nạn xe cộ vì chạy
trốn sự săn đuổi của nhóm paparazzi (săn hình) vào ngày
31/8/1997 tại một đường hầm thành phố Paris. Sau đó,
cũng có nhiều nghi vấn đặt ra, chẳng hạn nàng bị
hoàng gia Anh cử đội đặc nhiệm ám sát để không cho
nàng giao du với con trai một tỷ phú người Ai Cập, chẳng
biết đây là hư hay thực nhưng có một sự thực chắc
chắn mọi người đều công nhận là: Sự ra đi của nàng
để lại biết bao thương tiếc cho người ở lại, để
lại cho hoàng gia Anh 2 quí tử điển trai và 1 trong 2 quí
tử đã yên bề gia thất và mới vừa có con... nối dõi.
Trở
lại chuyện Masako, từ lúc lâm bệnh, nàng trở nên ít
nói, buồn rầu, tìm niềm vui qua công chúa con Ái. Nhưng
cũng chẳng may cho Masako vì có một dạo, khoảng 3 năm
trước (4/2010), công
chúa Ái đã bị một nhóm hay một học sinh cùng trường
trực tiếp
hay gián tiếp
“ijime” (ăn hiếp) , đến
nỗi cô bé phát sợ tìm đủ mọi cách thối thác đến
trường, lúc thì than đau bụng, khi thì nói là bị cảm
v.v...
Và Masako “đã stress lại càng thêm stress”, nàng quyết định bỏ tất cả chỉ “ưu tiên cho cháu”, và con đâu .... mẹ đó, có nghĩa là công chúa mẹ.... theo công chúa con đến trường ngồi chờ con học xong rồi cùng về nhà. Cuộc sống của công nương Masako cứ kéo dài trong chán chường, trong phản kháng, trong lập dị từ ngày này sang ngày nọ. Nàng chỉ xuất hiện khi phải.... xuất hiện (nếu không thì kỳ quá) trong những lần hiếm hoi đi thăm người lánh nạn động đất, còn lại thì “bán cái” hết cho hoàng thái tử.
Và Masako “đã stress lại càng thêm stress”, nàng quyết định bỏ tất cả chỉ “ưu tiên cho cháu”, và con đâu .... mẹ đó, có nghĩa là công chúa mẹ.... theo công chúa con đến trường ngồi chờ con học xong rồi cùng về nhà. Cuộc sống của công nương Masako cứ kéo dài trong chán chường, trong phản kháng, trong lập dị từ ngày này sang ngày nọ. Nàng chỉ xuất hiện khi phải.... xuất hiện (nếu không thì kỳ quá) trong những lần hiếm hoi đi thăm người lánh nạn động đất, còn lại thì “bán cái” hết cho hoàng thái tử.
Tươi vui và linh hoạt Nhìn trẻ vui đùa mà nước mắt....tuôn rơi |
Tuy
nhiên, từ đầu năm nay, có lẽ trời nghĩ lại, không nỡ
đọa đầy phận gái.... long đong, sắc mặt Masako đã trở
nên hồng hào, tươi tắn, nàng xuất hiện và tươi cười
nhiều hơn trước, công chúa Ái đã thích thú đến trường
thay vì cứ suốt ngày kè kè bên mẹ. Cuối tháng 4, lần
đầu tiên sau 11 năm “cố thủ”, Masako đã cùng hoàng
thái tử công du Hòa Lan dự lễ lên ngôi của thái tử
Willem-Alexander,
hình chụp cho thấy khuôn mặt của Masako tươi vui và linh
hoạt. Tháng 8, tháng 9 nàng sánh vai cùng hoàng thái tử đi
tham dự các lễ hội mà trước đây nàng vắng mặt. Sang
tháng 10 thì .... nhiều hơn chút nữa như vào ngày 12 buổi
sáng thì rạng rỡ tại đại hội thể thao của người
tàn tật, buổi chiều thì “hết mình” tham dự ngày thể
thao (undokai) cuối cùng của công chúa Ái (đang học lớp
6, năm cuối của bậc tiểu học). Khi thấy con gái mình
vô tư bay nhảy vui đùa tranh đua với bạn, nước mắt
Masako tuôn rơi. Thiên hạ bàn vô: đây là những giọt
nước mắt mừng vui khi thấy con mình ngày một lớn. Đến
thời điểm này (gần cuối tháng 11) thì nàng có mặt hầu
như tất cả các chương trình đã được bộ hoàng cung
định trước.
---------------------------
Dù
chưa được như ý “thần dân thiên hạ” mong đợi,
nhưng rõ ràng là Masako đang từ từ trở lại con người
thực của mình. Mãi mãi nàng sẽ là một người tươi
vui, nhanh nhẹn, hoạt bát. Ai cũng hy vọng như thế. Hoàng
thái Tử chắc là người.... vui nhất vì...
Từ
nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân (*1)
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân (*1)
Và
lẽ dĩ nhiên, mọi người không ai lại không nhớ Diana,
nhớ khuôn mặt tươi sáng, dịu hiền, nụ cười đầy
thánh thiện khi âu yếm, nâng niu các em bé tật nguyền xứ
Africa.
.........
And
the stars spell out your name
And
it seems to me you lived your life
Like
a candle in the wind
Never
fading with the sunset (*2)
Tạm
dịch
Và những ánh sao đang dệt nên tên nàng
Và những ánh sao đang dệt nên tên nàng
Trong
ánh mắt tôi, nàng đã sống cho cuộc đời mình
Như
một ngọn nến trong gió
Sẽ
chẳng bao giờ mờ dần với bóng hoàng hôn
------------
Nguyện
cầu hương hồn nàng thong dong trên cõi ấy.
Chuyện
đã dài. Xin hẹn kỳ sau
Vũ
Đăng Khuê
(*1)
Một đoạn trong bài hát Đóa Hoa Vô Thường của Trịnh
Công Sơn
(*2)
Một đoạn trong bài Goodbye England’Rose (Candle in the wind)
của Elton John viết cho Diana.