Xin
thưa cùng quý vị, Thanh Lan xin mượn tạm tựa đề bài
hát để viết về chuyến đi thật lý thú trong 3 tuần
vừa qua thăm đất nước Phù Tang. Nói là thăm thì cũng
không đúng vì lần này Thanh Lan được hãng phim Nhật mời
qua để có mặt với đoàn phim trong 2 Festivals ở Fukuoka
và Hiroshima.
Sở
dĩ được mời là vì cuốn phim Number Ten Blues “Good Bye
Saigon” do Thanh Lan đóng vai chính cùng với 2 diễn viên
người Nhật là Yusuke Kawazu và Kenji Isomura đã được 2
festivals nói trên tuyển chọn để chiếu cùng với 23 nước
Á Châu khác như Hồng Kông, Hàn Quốc, Indonesia, Thái Lan,
Thổ Nhĩ Kỳ, Irak, Ấn Độ.. Đạo diễn Norio Osada cho
Thanh Lan biết rằng ở Fukuoka, vì nước Nhật là nước
chủ nhà nên phim Nhật không được chấm điểm, có lẽ
là vì sợ khán giả Nhật sẽ bầu chop him Nhật. Kết
cuộc, tại Fukuoka phim Hong Kông được khán giả yêu thích
nhất và đứng thứ nhì là phim Hàn Quốc. Không có giải
ba và cũng không có giải riêng cho từng tài tử. Có trên
100 cuốn phim gửi đến thì chỉ có 23 cuốn được mời
đến Festival mà thôi.
Nhắc
lại thời gian cuốn phim được quay là vào tháng 1, tháng
2 và tháng 3 năm 1975. Nghe thật là xa xôi phải không quý
vị? Bởi vậy ông Osada đã nói với Thanh Lan đây là một
phép lạ, tưởng chừng như cuốn phim này đã mất hút
luôn với thời gian, nhưng không ngờ nhờ một người
quen rất mê phim ảnh đã cho anh Kenji Isomura biết rằng
cuốn phim đang được cất trong kho lưu trữ phim ảnh của
quốc gia Nhật Bản, và hai người ấy đã có công sức
hồi phục cuốn phim đang được cất giữ trong phòng lạnh
chỉ có 6 độ từ 37 năm nay. Nghe như chuyện xác ướp Ai
Cập, quý vị nhỉ?
Cuốn
phim được quay khi mà tình hình chiến tranh Việt Nam thật
là quyết liệt. Cũng có lẽ lúc đó vì đang lo làm phim
nên chính Thanh Lan cũng không theo dõi tình hình chiến sự
như thế nào rồi. Trong phim có những cảnh quay Saigon cũng
như ngoại thành vào những ngày mà Saigon chưa bị đổi
tên, nên có một ý nghĩa rất thân thương đối với
Thanh Lan khi được xem lần đầu tiên tại nhà riêng vào
năm 2012, tại California, do một người Nhật cầm từ Nhật
qua cho Thanh Lan xem cuốn DVD và cầm đem về Nhật sau khi
Thanh Lan xem xong. Nghe thì tưởng họ nhỏ nhen, nhưng không
phải vậy đâu, là vì cuốn phim chưa hề được trình
chiếu cho công chúng nên vì vấn đề bản quyền, hãng
phim chưa có quyền đưa cho một ai cất giữ mà thôi.
Ngoài thành phố Saigon, phim cũng được quay tại thành nội
ở Huế, đèo Hải Vân, dọc theo quốc lộ 1 và Long Hải.
Nếu sau này quý vị có xem, quý vị sẽ thấy những chiếc
xe camion chở lính VNCH trên quốc lộ một. Đó không phải
là những người diễn viên đóng vai lính, mà họ chính
là những người lính VNCH thực thụ. Và anh chàng quay
phim đã lanh tay lẹ mắt quay được hình ảnh của họ
vào ống kính của mình để rồi hôm nay, nhìn thấy họ,
Thanh Lan chợt rưng rưng nước mắt. Vì không hiểu những
chàng chiến sĩ này giờ ở đâu? Còn hay mất?
Trong
phim không phải là một câu chuyện về chiến tranh, chỉ
là một mối tình Việt Nhật, với những cảnh đuổi
bắt. Ông Godfather, mafia Việt Nam do chính tài tử gạo cội
Đoàn Châu Mậu đảm nhận. Trong phim cũng có sự góp mặt
của Tú Trinh, Bảo Lâm và Cao Huynh. Trong đoàn làm phim
cũng có những chuyên viên Việt Nam phụ giúp cho đoàn
phim Nhật, nên đạo diễn Osada có nói nếu Ông có dịp
thăm Việt Nam, Ông sẽ đi tìm thăm họ.
Trở
lại với festival tại Fukuoka, đêm khai mạc được tổ
chức thật long trọng với thảm đỏ và từng thành viên
của từng đoàn phim đều được xướng danh và đứng
chụp hình chung với Ông thị trưởng, năm nay mới có 33
tuổi, trông đẹp trai như một tài tử điện ảnh. Thanh
Lan rất bồi hồi khi mà tên Thanh Lan – Việt Nam được
vang dội lên 4 tầng lầu. Lễ khai mạc cũng như dạ tiệc
ngay sau đó được tổ chức tại canal city, một nơi rất
lạ lùng với những giòng nước uốn quanh tạo nên cảnh
nên thơ và thoải mái cho tất cả khách mời đến với
liên hoan phim và cả những khán giả dưới hàng ghế ngồi
cũng như những khán giả đứng từ trên lầu cao nhìn
xuống sân khấu ngoài trời. Biết là có thảm đỏ nên
Thanh Lan đã chọn chiếc áo bằng gấm mỏng màu xanh da
trời, được vẽ bằng tay những cành hoa lan màu vàng. Vì
mình tên Lan mà.
Ngày
hôm sau thì là lần đầu tiên Thanh Lan được xem phim của
mình trên màn ảnh, mà ngày xưa ở Saigon hay quảng cáo là
màn ảnh đại vĩ tuyến. Lúc nào cũng ngồi giữa
Norio Osada và Kenji Isomura, nên đến đoạn những người
lính lướt qua màn ảnh, và cảnh hai chị em Lan chia tay
nhau, mắt Thanh Lan rươm rướm nhưng cố giấu nỗi xúc
động. Có lẽ vì phim được quay từ lâu lắm rồi nên
khi xem phim thì Thanh Lan cũng chỉ là một khán giả mà
thôi. Chẳng nhớ rằng chính mình đóng trong đó nữa.
Hết
phim thì cả 3 người xuống hàng ghế dành riêng cho đoàn
phim ở trước màn ảnh để trả lời những câu hỏi của
khán giả. Dĩ nhiên trước khi trả lời những câu hỏi
thì mỗi người phải nói lên cảm tưởng của mình khi
đến với liên hoan phim. Liên hoan phim đã rất cẩn thận
để cho một thông dịch viên người Nhật ngồi ngay sau
lưng Thanh Lan để dịch ra tiếng Anh tất cả những gì
mọi người đang nói bằng tiếng Nhật cho Thanh Lan nghe.
Và dịch ra tiếng Nhật cho khán giả Nhật biết những gì
Thanh Lan nói bằng tiếng Anh. Tuy là sống ở Mỹ nhưng
Thanh Lan chưa bao giờ phải dùng duy nhất tiếng Anh hàng
ngày như trong vòng 20 ngày vừa qua tại Nhật, thật là
không thoải mái tí nào. Nhớ tiếng Việt quá đi thôi. Mà
tiếng Anh của mình cũng như tiếng Anh của mấy ông Nhật
thì nhiều khi đối thoại cũng mệt thật ấy chứ. Nhưng
mà Thanh Lan cũng phải công nhận cái cô thông dịch viên
người Nhật giỏi thật. Ông đạo diễn đang nói tiếng
Nhật mà cô ấy cứ thao thao tiếng Anh vào tai Thanh Lan,
không cần suy nghĩ nữa.
Nói
tóm lại, khán giả rất yêu mến chiếc áo dài màu tím
hoa cà của nữ tài tử Việt Nam. Hôm đó là lần đầu
tiên gặp gỡ khán giả Nhật nên Thanh Lan cố gắng thật
là nhu mì dễ thương như khi mình còn là sinh viên vậy.
Đại khái là cũng cám ơn đạo diễn, liên hoan phim và cả
những khán giả yêu phim ảnh nên Thanh Lan mới có được
niềm vui biết đến thành phố Fukuoka. Mỗi người được
nói lên đôi điều nhưng chỉ có 15 phút ngắn ngủi thôi.
Vợ của đạo diễn đã ưu ái tặng Thanh Lan một bó hoa
thật to. Bà ấy cũng khen tặng Thanh Lan nhiều điều như
là đẹp, diễn hay, khiến Thanh Lan cũng đỡ tủi thân vì
mình là Việt Nam mà nằm trong phim Nhật còn Việt Nam thì
không thấy có phim nào?
Sau
đó, cả 3 người ra ký tên vào sách festival tặng khán
giả và chụp hình lưu niệm. Phim Number Ten Blues, Goodbye
Saigon được chiếu ba buổi, và buổi nào cũng được sắp
xếp như vậy, nhưng buổi thứ ba thì cả 3 đều không có
mặt được vì phải lên đường đi Hiroshima sau khi ghé
Tokyo 2 ngày.
Một
điều an ủi là Thanh Lan bất ngờ được một nữ phóng
viên Nhật mời phỏng vấn riêng. Cô Mariko Kusakabe rất có
thiện cảm với người Việt Nam, cô có cả một website
riêng để thông tin những sinh hoạt văn nghệ của người
Việt Nam. Cô đã email cho Thanh Lan: “Japanese people who
checked your movie were impressed by your movie, I want to watch one
more. Japanese people love you”. Vậy mà trước đó Thanh Lan
đã nói với đạo diễn là vào ngồi chung với Thanh Lan
đi chứ không dám đối đầu với nhà báo Nhật một
mình.
Ở
Tokyo, Kenji Isomura, nam tài tử trong phim, giờ đây đã trở
thành một business man và là nhà sản xuất của phim đã
tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ có chừng 15 người có
liên quan đến cuốn phim để tiếp đón Thanh Lan đến
Tokyo, rất là thân tình và cảm động. Một món quà bất
ngờ hãng phim Presario tặng cho Thanh Lan là chiếc đĩa nhựa
45 tour với hai bài hát bằng tiếng Nhật mà Thanh Lan đã
thâu từ cuối năm 1973 cho hãng đĩa Victor tại Tokyo cùng
với bìa đĩa và món quà được cho vào khung kính cẩn
thận. Đúng là người Nhật, làm gì cũng tỉ mỉ và phải
cho đẹp mắt. Thanh Lan rất mừng được có chiếc đĩa
hát của mình mà từ xưa đến giờ chưa có được trong
tay. Vì năm 1974 đáng lý trở qua Nhật để đi các nước
Á Châu hát và lăng xê đĩa thì Thanh Lan lại không có
được visa để đi Nhật lần thứ hai. Tuy là sung sướng
với món quà tặng nhưng nghĩ đến chuyện sẽ phải ôm
lên máy bay để về Mỹ, sao mà nó ngao ngán, nhưng trước
ngày về Shimpei, anh chàng Nhật luôn luôn hộ vệ Thanh Lan
trong những ngày ở Nhật, đã lại cẩn thận cho vào một
túi plastic có chừa chỗ cho tay cầm dễ dàng, nên Thanh
Lan thở phào nhẹ nhõm.
Lần
này là lần thứ hai, Thanh Lan được đi xe lửa ở Nhật.
Năm 2012 cùng với linh mục Cao Sơn Thân đi về Osaka, Kobe
để hát ở nhà thờ của Cha. Năm nay cùng với đạo diễn
Osada và nhà sản xuất phim Isomura đi về thành phố biển
thơ mộng Hiroshima. Khách sạn nằm sát bờ biển và từ
trên cửa sổ rộng, Thanh Lan có thể nhìn thấy cảnh
chiều tà trên biển. Cảnh mà Thanh Lan thường đi tìm
ngắm tại Corona Del Mar, California, gần nơi Thanh Lan hiện
trú ngụ.
Sáng
dậy thật sớm, sửa soạn cho đẹp, chạy xuống Metro,
chạy qua xe lửa ngồi 3 tiếng đồng hồ, đến Hiroshima
có người đến đón đưa cả 3 người thẳng tới rạp
hát. Lúc đó khán giả đang xem phim của mình. Nên chờ
xong phim thì lại vào gặp gỡ khán giả và trả lời câu
hỏi. Theo Thanh Lan thấy thì khán giả Hiroshima thân thiện
hơn là ở Fukuoka. Đây là một liên hoan phim toàn phim
Nhật. Rồi ngày hôm sau, lại chiếu phim mình nữa, lần
này Thanh Lan lại được xem lại cuốn phim của mình lần
thứ ba, sau 2 lần ở Fukuoka. Hôm nay vì không phải đi xe
lửa nên Thanh Lan không mặc quần tây như hôm qua mà mặc
chiếc áo dài đen có thật nhiều cườm và kim tuyến đen.
Không nhớ hôm đó Thanh Lan nói những gì mà khi ra về
khán giả nhìn theo rất là trìu mến. Thanh Lan nhớ mang
máng là có hỏi ngược lại khán giả là khi xem phim khán
giả có tin là cô Lan này yêu chàng trai Nhật đến như
vậy không? Thì khán giả giơ tay đồng ý là tin. Ở đây
cũng có một anh chàng thông dịch viên đứng ngay sau lưng
Thanh Lan. Nhưng mà dù là khán giả tỏ vẻ thích mình lắm,
Thanh Lan vẫn nghĩ mình cũng ngồi đó chơi cho vui trong đêm
loan báo kết quả, chứ khán giả chẳng chọn phim có tài
tử Việt Nam đâu vì toàn khán giả Nhật mà. Có trên 30
cuốn phim gửi đến Festival ở Hiroshima thì có 6 cuốn vào
finalists, trong đó có Number Ten Blues, Goodbye Saigon.
Đêm
đó tất cả mọi người được mời lên khách sạn Bella
Vista tận trên đỉnh núi nhìn xuống biển mênh mông đẹp
mê hồn với những hòn đảo nhỏ và ánh sang lung linh từ
những ngọn đèn xa xa.
Người
MC loan báo phim được giải bài hát hay nhất. Sau đó phim
được khán giả yêu thích nhất. Như trong giấc mơ, Thanh
Lan nghe MC đọc tên Number Ten Blues mà tưởng là mình nghe
lầm. Quay qua anh chàng thông dịch viên, Thanh Lan hỏi cái
gì vậy, thì anh chàng cũng tỉnh bơ trả lời là phim của
cô được Audience Award đấy. Đúng là người Nhật, lúc
nào cũng nhẹ nhàng, ở Mỹ là mình nhẩy tưng tưng lên
rồi. Cũng ráng làm mặt tỉnh nhưng Thanh Lan cũng ôm đạo
diễn mà chúc mừng vì Ông là người có công nhất mà.
Nhớ ngày nào qua VN làm phim, Ông mới có ba mươi mấy
tuổi, bây giờ đã trên 70 rồi. Thời gian qua cái vèo.
Thấm
gian thấm thoát thoi đưa
Nó
đi đi mãi có chờ đợi ai.
Tuy
vậy trong những ngày gặp lại Osada và Isomura, Thanh Lan
tưởng chừng như mình được sống lại thời gian đầu
năm 1975. Cũng nói đùa, chọc ghẹo nhau mà chẳng ai giận
ai, vì đã biết tính nhau rồi. Dạo ấy, khi quay phim xong
trở về với thực tế, vào giữa tháng 4, gia đình mỗi
người chuẩn bị một túi xách tay với ít đồ đạc tùy
thân, tìm tòi, hẹn hò nhau cùng ra đi một lúc. Nhưng
không kịp nữa rồi. Isomura thì mới cho Thanh Lan biết,
vào năm 2013 này, là sau khi quay phim, đoàn phim Nhật còn
muốn ở lại Saigon ít lâu, nhưng tòa đại sứ Nhật đã
ra lịnh họ phải về Nhật ngay lập tức nên họ đã rời
Saigon vào ngày 10 tháng 4 năm 1975.
Trở
lại với liên hoan phim Hiroshima, người cảm động nhất
đêm ấy phải nói là nữ tài tử Nhật Aiko Nagayawa, năm
nay đã 72 tuổi. Phim của cô không hiểu sao cũng được
cất giữ cho đến bây giờ mới đem ra trình làng. Ông
đạo diễn thì mất tích sau khi bị sóng thần. Hai nam tài
tử lão thành thì cũng đã qua đời. Giờ chỉ còn mình
cô đại diện cho tất cả lên nhận giải thưởng lớn
Grand Prix. Phim được giải thưởng này sẽ được phát
hành chiếu trên toàn nước Nhật. Đó là một phim xưa
của Nhật, câu chuyện xẩy ra từ thời các samourai. Các
đạo diễn và tài tử trẻ của Nhật đã ra chúc mừng
và khen diễn văn của Thanh Lan họ rất thích.
Trên
chuyến xe lửa trở về Tokyo, đạo diễn cầm chiếc
camera nhỏ xíu để quay hình Thanh Lan đang trên xe lửa mà
có thấy núi Phú Sĩ, nhưng mùa này Phú Sĩ chẳng có tuyết
nên khi vào hình chẳng biết có giống núi Phú Sĩ hay
không?
Trở
lại Tokyo, Một buổi phỏng vấn Thanh Lan được quay hình
ngay tại basement của trụ sở hãng phim. Thật ra thì ngày
nào cũng quay hình. Tất cả những gì Thanh Lan đã nói ở
trên đều đã được quay hình và sẽ cộng thêm phần
phỏng vấn Osada và Isomura để góp lại thành một cuốn
phim tài liệu về cuộc hội ngộ lạ lùng sau 38 năm. Còn
một buổi quay hình cuối cùng ở Yokohama, tại bến cảng
còn lưu giữ chiếc tàu chiến từ thời đệ nhị thế
chiến. Chiếc tàu đã từng chở những chiến binh Nhật
còn sống sót sau trận chiến được an toàn trở về đất
Mẹ. Nơi đây cũng chính là nơi Ông Phan Bội Châu từng
đặt chân lên đất liền mỗi khi qua Nhật. Từ trên đồi
cao, trong một vườn hồng dù chưa nở hoa nhưng vẫn có
vẻ đẹp riêng, Thanh Lan, Osada, Isomura đã ngồi kể lể
với nhau những kỷ niệm của 38 năm trước.
Vào
tuần lễ đầu tiên tại Nhật, cũng đã có một buổi
quay hình rất vui nhộn, đó là ở hội chợ Vào Thu của
người Nhật ở Fukuoka. Hai cô sinh viên Việt Nam, fans của
Thanh Lan, tình nguyện mặc áo kimono cùng đi dạo chơi theo
các dẫy hàng quán sáng trưng. Rồi Thanh Lan cùng với
Isomura vào đền gì đó Thanh Lan cũng chẳng biết tên nữa.
Làm sao mà nhớ nổi mấy cái tên Nhật dài quá trời đi.
Cũng bắt chước mọi người xin xăm. Xăm cũng tốt nhưng
phải kiên nhẫn. Kiên nhẫn là mẹ thành công mà.
Tại
Yokohama, những ngày cuối cùng Thanh Lan ở tại nhà của
Đức và Nhã. Ở đó gặp lại Khuê, người sinh viên đã
từng ra đón Thanh Lan tại phi trường Tokyo năm 1973 khi
Thanh Lan đến Nhật để hát cho Festival Yamaha giờ đây
vẫn ôm chị Thanh Lan thắm thiết như ngày nào. Có khi
thắm thiết hơn vì ngày xưa thì đâu dám ôm. Tại
Yokohama cũng quen thêm nhiều bạn mới, ai cũng thương
mình. Cũng an ủi rất nhiều khi mà đời mình đã gặp
phải biết bao chuyện khổ tâm.
THANH LAN, Tháng 10 năm 2013
Poster cuốn phim Number Ten Blues |
Phim
Number Ten Blues, Good Bye Saigon trong năm 2013 đã được chiếu
tại các festivals Rotterdam Hòa Lan, Montreal Canada, Fukuoka
Nhật, Hiroshima Nhật, Champagne Pháp, Osaka Nhật và cuối
cùng là Austin Texas Mỹ trong tháng 10.
Thanh
Lan và Yusuke Kawazu là 2 tài tử chính của bộ phim Number
Ten Blues thu hình năm 1975, mãi 38 năm sau mới được trình
chiếu.
Thanh Lan và một cảnh trong phim Number Ten Blues |
Những kỷ niệm quý báu từ dĩa hát, hình ảnh.. của Thanh Lan trong chuyến đi Nhật 40 năm trước nay được đoàn phim trao tặng tận tay cho Thanh Lan. Món quà quý giá vô ngần. |
Đĩa nhạc Thanh Lan hát bằng tiếng Nhật 2 ca khúc Tuổi Mộng Mơ (được dịch là The Ages Of Dreams) và Đừng Phá Vỡ Ân Tình (Don't Turn Off The Light Of Love) |
Mặt trong của cuốn băng nói về tiểu sử Thanh Lan bằng tiếng Nhật |
Đĩa
nhạc của hãng Victor in đậm tên Phạm Duy trong việc sáng
tác ca khúc Tuổi Mộng Mơ và chuyển ngữ bài Đừng Phá
Vỡ Ân Tình
Một
thoáng hương xưa để nhớ đời