DienDanCTM
Ngày 17/4/2012, Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân bị công an tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất bắt giữ và bị cáo buộc tội danh “khủng bố” theo điều 84 Bộ Luật Hình Sự CHXHCNVN ngay khi ông đang làm thủ tục nhập cảnh. Ts Quân bị quy tội “khủng bố” khi trên người ông chỉ có một bộ quần áo; hành lý thì ngoài các vật dụng cá nhân thường nhật chỉ có một máy laptop, không mang bất cứ một thứ gì có thể gọi là vũ khí, và nhất là Ông chưa được phép đi qua hải quan. Việc quy tội tùy tiện, trơ trẽn và cực kỳ vô lý nói trên cho thấy sự hoảng loạn cùng cực của nhà cầm quyền CSVN. Nó vô lý tới mức sau đó chính nhà cầm quyền Hà Nội đã phải tự gỡ bỏ tội danh “khủng bố” mà họ đã gán cho Ts Quân và chuyển sang tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”, theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự. Nhưng loay hoay suốt mấy tháng sau đó họ cũng không tìm ra được chứng cớ hay lập luận nào để buộc tội người vô tội. Cuối cùng, trước áp lực mạnh mẽ và ngày càng gia tăng của dư luận quốc tế, hôm 22/1/2013, họ đã phải đơn phương quyết định trả tự do vô điều kiện cho Ts Quân và trục xuất Ông về Hoa Kỳ.
Trường hợp của Ts Quân chỉ là một thí dụ điển hình trong rất nhiều trường hợp bắt giữ sai trái, gán ghép tội danh tuỳ tiện của nhà cầm quyền CSVN; và sau đó, khi đưa ra toà kết án, họ lấp liếm không dám tranh tụng, thậm chí không dám đưa ra những lý cớ đã được dùng để luận tội trong bản cáo trạng. Tất cả đều thể hiện sự sai trái trong hành động, bế tắc trong lý luận, lúng túng trong đối phó và hoảng loạn trong tinh thần của nhà cầm quyền CSVN.
Vào ngày 8/3/2007, Luật sư Lê Quốc Quân bị nhà cầm quyền CSVN bắt giam khi Ông trở về từ Hoa Kỳ sau khi tham dự một khoá học của tổ chức Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ (National Endowment for Democracy) ở Mỹ. Ông đã bị giam giữ 3 tháng để “điều tra” về cáo buộc “hành động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự. Sau đó, CSVN đã tự động trả tự do cho Ls Quân vì không tìm ra lý cớ hay bằng chứng gì để kết tội Ông “âm mưu lật đổ”.
Vào ngày 29/1/2009, Ls Quân đã bị những người của cơ quan an ninh đánh đập dã man khi Ông tham dự cuộc diễn hành ôn hoà của các người theo đạo Công Giáo phản đối chính quyền chiếm đất của nhà thờ tại Hà Nội.
Hôm10/4/2011 toà án Hà Nội mở phiên toà gọi là “công khai” xử tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, với một lực lượng công an và an ninh dày đặc ngăn chặn từ xa những ai, kể cả người gia đình của bị cáo, đến tham dự phiên toà “công khai” đó. Cùng với rất đông đồng bào, Ls Quân và bác sĩ Phạm Hồng Sơn đến quan sát phiên toà từ phía ngoài của hàng rào an ninh, nhưng cả hai đều bị bị bắt với lý do “phá hoại trật tự công cộng”. Ba ngày sau đó, vì không thể tìm được một lý cớ gì để kết tội, CSVN đã buộc phải thả Ls Quân và Bs Sơn.
Vào tối Chủ Nhật 29/8/2012, trên đường về nhà, Ls Quân đã bị 3 người lạ mặt hành hung bằng gậy sắt, khiến Ông bị trọng thương phải nhập viện cấp cứu. Ls Quân cho rằng thủ phạm chính là công an CSVN. Cùng với những hành vi khủng bố khác, việc công an kết hợp với côn đồ chèn xe, kiếm cớ để gây sự và hành hung những người trong “tầm ngắm” của họ một cách lộ liễu là điều thường xuyên trong mấy năm qua mà cả thế giới đều đã biết. Việc hành hung Ls Quân lần này cũng không khác và ông đã tố cáo đích danh thủ phạm.
Đến ngày 28/10/2012, Ls Quân bị CSVN bắt giam với cáo buộc tội “trốn thuế”. Ông bị giam giữ từ đó đến nay; 8 tháng trời, thân nhân không được thăm viếng, luật sư không được tiếp xúc, và tin tức cho biết ông sẽ bị đem ra xử vào ngày 9/7/2013 sắp tới.
Một trường hợp điển hình khác là vụ tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ.
Ngày 5/11/2010 ông Cù Huy Hà Vũ bị công an CSVN bắt giam. Mười ngày sau đó ông bị khởi tố về tội danh “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN” theo Điều 88 Bộ Luật Hình Sự. Sau 5 tháng giam giữ, ngày 4/4/2011, Ts CHHVũ đã bị toà sơ thẩm kết án 7 năm tù giam cộng 3 năm quản chế. Phiên xử phúc thẩm ngày 2/8/2012 đã y án của toà sơ thẩm.
Nhà cầm quyền CSVN, đặc biệt cá nhân Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, đã “ghim” Ts CHHVũ từ khi ông lên tiếng về việc nhà nước CSVN cho Trung Quốc khai thác bô-xít tại Tây Nguyên. Đặc biệt là việc Ts CHHVũ chính thức kiện TT NTDũng sai luật trong vụ bô-xít và kiện Tướng Công An Vũ Hải Triều về việc ông tướng này phá sập 300 trang mạng, mà chính đương sự khoe ra như một “thành tích” trắng trợn vi phạm quyền tự do ngôn luận và thông tin của người dân.
Sự trâng tráo và lố bịch của CSVN lên tới đỉnh cao qua việc họ ngụy tạo chứng cớ “2 bao cao su đã qua xử dụng” để bắt giam Ts CHHVũ. Tuy nhiên, sự vu khống bỉ ổi này ngay lập tức đã bị dư luận vạch trần, như đã từng vạch trần những ngụy tạo vô lối của nhà cầm quyền hầu giam giữ những nhà dân chủ khác như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Anhbasg, …bị bí lối, CSVN lại phải dùng chiêu thức tồi tàn là dùng Điều 88 để giam giữ Ts CHHVũ hầu bịt miệng ông. “Hai bao cao su đã qua xử dụng” được viện dẫn để bắt ông, nhưng bản cáo trạng và xử án thì nhà cầm quyền “quên”, hoàn toàn không dám đả động đến “tội danh” đó nữa. Dư luận thì không “quên”, hình ảnh của các lãnh đạo CSVN đội bao cao su tràn lan trên internet. Trước khi được gọi là “đồng chí X” nhiều người đã gọi ông Nguyễn Tấn Dũng là “Dũng condom”.
Nhắc lại cụ thể cách hành xử của nhà cầm quyền CSVN đối với 3 nhà trí thứ kể trên để thấy rằng, trước những sự thực lịch sử và nhất là những sự kiện bán nước hại dân cùng “công trạng” tàn phá tan hoang đất nước của lãnh đạo đảng CSVN được giới trí thức khai quật và đưa ra ánh sáng ngày càng dồn dập, nhà nước CSVN đã thật sự hoàn toàn bí lối, hết cách che đậy, chống đỡ, nên đã trở nên hoảng loạn qua cách hành xử của họ.
Loay hoay trong sự điên loạn đó, những ngón đòn 84, 79, 88 đều đã trở thành những màn hề kệch cỡm và thô bạo trước con mắt của người dân và thế giới. Gần đây, nhà cầm quyền CSVN lại dùng đến một ngón đòn mới là điều 258 để bịt miệng giới cầm bút mà họ gọi là “Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”. Với điều 258, chỉ trong vòng không đầy 1 tháng, nhà cầm quyền đã bắt giam và quy tội ba người cầm bút là các blogger Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào và Đinh Nhật Uy.
Về Điều 258, Ls Hà Huy Sơn đã nhận định như sau: “Điều 258 quy định không rõ ràng, nó dễ bị áp dụng sai do vô ý và lạm dụng do cố ý. … Về nội dung ngữ nghĩa của điều luật “Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” thể hiện sự mâu thuẫn. Đã là quyền của công dân thì đương nhiên công dân được phép được sử dụng trong mọi giới hạn không gian, thời gian của pháp luật và nhà nước có nghĩa vụ phải đảm bảo các quyền ấy. Là quyền thì không thể là tội, là tội thì không thể là quyền. Không thể vừa là quyền lại vừa là tội. Đây chính là sự lập lờ, không rõ của điều 258”.
Quả vậy, làm sao “lợi dụng dân chủ” khi tự do dân chủ không hề hiện hữu? Khi không hiện hữu thì lấy gì để mà “lợi dụng”? Khác nào vu cáo một người vào nhà mình ăn trộm cái mà mình không bao giờ có! Khi khơi lên điều 258 để bắt giữ các blogger, Hà Nội đã tự tố cáo trước dân chúng và dư luận thế giới việc họ tuỳ tiện bắt giữ, tuỳ tiện gán ghép tội trạng để phục vụ cho mục tiêu khủng bố của họ. Bởi vậy, tất cả những tổ chức quan sát nhân quyền và các quốc gia tự do dân chủ trên thế giới đã đồng loạt lên án CSVN vi phạm trầm trọng nhân quyền và các quyền tự do dân chủ căn bản của con người như tự do ngôn luận, hội họp, tín ngưỡng. Ở đây cũng cần lập lại lời của giáo sư Weiner, Giám đốc Chương trình Luật Quốc tế và Đối chiếu của Đại Học Luật Stanford (Hoa Kỳ) để nhấn mạnh rằng, các quyền căn bản của con người vừa kể được quy định trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, và chính CSVN đã tự nguyện ký kết thi hành, chứ chẳng ai “áp đặt” như báo Nhân Dân và Quân Đội Nhân Dân vẫn thường than vãn là họ bị áp đặt nhân quyền kiểu này kiểu nọ.
Thực ra, khi đem áp dụng những Điều 84, 79, 88 rồi 258 … nhà nước “cố đấm ăn xôi” CSVN chỉ muốn che thêm một tấm vải lên những hành động sai trái của họ với mục tiêu là lừa gạt thêm được người nào hay người nấy cho dù phải trơ mặt đối với thế giới và những người hiểu biết. Bởi vì, nhà nước CSVN qua bàn tay của các công cụ trấn áp, mà điển hình là lực lượng công an, đâu cần gì luật lệ! Ngay cả khi có nhu cầu phải “trình diễn pháp quyền” thì họ “đẻ” ra luật mới để phục vụ cho việc trấn áp, dù rằng đó là “luật...sai luật” như đã được báo chí đưa tin có hàng vạn văn bản như vậy. Bởi thế họ ngang nhiên muốn bắt ai thì bắt, muốn đánh đập, thậm chí muốn giết hại ai thì giết như đã và đang tiếp tục xẩy ra khi những người khoẻ mạnh vào đồn công an “làm việc” lúc ra chỉ còn là cái xác không hồn. Nếu không công khai dùng “luật” được thì họ lén lút, như việc gần đây công an và côn đồ bị bắt quả tang khi lén lút chích chất gì đó vào người biểu tình ngay giữa đường phố. Hình ảnh và video của hành vi tội phạm này ngay sau đó đã tràn lan trên mạng cho cả thế giới biết về sự tàn độc và trí trá của CSVN như thế nào.
Hơn thế nữa, khi xử dụng Điều 258 nhà nước CSVN đã tự vả vào mặt mình trước nhân dân. Đây chính là sự thú nhận thực chất “vô tích sự” của công tác dân vận, một công tác được nhấn mạnh là quan trọng hàng đầu trong hội nghị trung ương đảng 7 vừa qua. Nó cho thấy toàn ban Tuyên Giáo Trung ương và đội quân 80 ngàn dư luận viên có ăn lương đã không thể nào cãi lại nổi các bloggers "nặng ký" như Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, hay ngay cả những tiếng nói yêu nước trẻ như Đinh Nhật Uy. Trong khi đó về mặt "niềm tin chiến lược", việc phải dùng 258 để bịt miệng chính là sự thú nhận những tin tức và nhận định của giới giới bloggers là chính xác, đáng tin cậy. Còn toàn bộ hơn 800 tờ báo và mấy chục đài phát thanh, truyền hình của nhà nước chỉ đáng là phương tiện cung cấp giải trí hoặc để biết lãnh đạo đảng đang lo lắng và cố gắng che lưng về chuyện gì mà thôi.
Ống cống nơi tìm thấy Gaddafi lẩn trốn |
Việc phải chuyển sang xử dụng điều 258 để kết tội những tiếng nói thẳng và thật còn cho thấy những phản ứng của người dân Việt Nam và thế giới quả là đã tạo áp lực mạnh mẽ lên nhà cầm quyền CSVN, giống như đèn rọi tới đâu (84, 79, 88) thì chuột chạy sang lỗ khác (258). Người Việt Nam có câu “Chuột chạy cùng sào....” nói lên sự bức bí, không còn cách giải quyết, chỉ làm đại làm đến mà không biết sau đó điều gì sẽ xẩy ra.... Con chuột khi đã bị đuổi đến tận cùng của cây sào thì nhảy đại vào khoảng không để thoát thân, bất kể sống chết như thế nào. Cùng với điều 258, những “con chuột” lãnh đạo đảng CSVN có thể vẫn còn một chút khoảng trống nào đó để xoay trở, như họ đã từng xoay trở bằng bản thông báo cấm biểu tình của thành phố Hà Nội mà không một viên chức nào dám thò bút ký. Tuy nhiên, không gian xoay trở đó không còn nhiều, nếu dân tộc VN và các lực lượng đấu tranh nỗ lực gia tăng áp lực liên tục (như đang diễn ra) thì nhiều phần là thời điểm các “con chuột” lãnh đạo Đảng phải nhảy vào ống cống như “con chuột” Gaddafi của Libya không còn xa lắm.