Độc tài toàn trị đây, chống nó, thật can trường
Yêu nước thương nhà, gánh hết tai ương
Không tin được, đây lá thư “tuyệt mệnh”
Của người con một khai quốc công thần [1]
Một luật sư quyết vị quốc vong thân
Giữa tù ngục mệnh danh toàn... Kách mệnh!
Tin quyết tử sao nghe lòng ớn lạnh
Vết nồi da nấu thịt lại hằn đau
Nhưng sự thật có chi đâu khó hiểu
Khi một thời sự đểu đã lên ngôi
Hận Thành Đô mang nỗi nhục muôn đời
Tiên Lãng, Văn Giang nhóm ngòi thuốc nổ…
Sách cứu nước Vũ đây đã tỏ
Trò tiểu nhân khủng bố chúng bày ra
Là cái gai thấu ruột lũ gian tà
Anh chết đi, kẻ thù anh mát ruột!
Người duy lý, biết anh không tự sát
(Không rút lui hèn nhát trước... cai tù !)
Quân vô đạo sá chi điều nghĩa lý
Dân chết trong “đồn” thể chế vẫn êm ru...
Anh đã gióng tiếng chuông phản kháng
Chúng tôi nghe cùng ráng đấu tranh
Nhắn ông “cai” đang có quyền hành:
“Cai” một thuở, ý dân vạn đại!
Thượng cấp của ông đâu ngồi đó mãi
Về với dân, chớ dại... hành dân...
Hà Vũ ơi,
Tổ quốc ta nhất định sẽ hồi sinh
Để Tổ quốc quyết sinh cần ta phải sống!
Một giọt sống góp vào muôn giọt sống
Hồn nước thiêng tiếp sống lại cho mình.
Tịch cốc như phép tu hành
Để cơn bĩ cực sớm thành thái lai...
Đà Lạt chiều 3-6-2013