Không ít người nghĩ rằng mình chẳng nợ nần tiền bạc ai cả. Không vay thì làm gì có nợ. Hoặc có vay nhưng đã thanh toán sòng phẳng thì đào đâu ra nợ. Nhưng hoàn toàn chả phải thế. Nghĩ vậy là sai. Mọi người, từ bé đến lớn, toàn dân đang là… con nợ. Cá nhân không vay nhưng gánh nặng nợ nần lại đè lên vai từng người. Tưởng rằng vu oan nhưng là sự thật. Tổng dư nợ nước ngoài của Việt Nam hiện đã lên đến 1.052.416 tỉ đồng. Chia đều bình quân cho dân số, vị chi mỗi người được nhận khoản nợ hơn 13 triệu đồng.
Quốc gia vay nợ nước ngoài thì đương nhiên người dân phải chịu nợ. Chẳng lẽ bắt dân nước khác gánh thay cho mình. Vay để xây dựng đất nước chứ đâu phải nợ nần vì chơi đề hoặc chơi chứng khoán. Chia bình quân mỗi người mắc nợ hơn 13 triệu đồng. Với một bộ phận không nhỏ, khoản tiền ấy chỉ là cái đinh rỉ, chưa bằng một bữa nhậu có các em chân dài hầu hạ. Bà con nông dân, nhất là vùng sâu vùng xa, lịm người khi được “chia” cho khoản nợ từ trên trời rơi xuống. Thiếu thốn thua thiệt đủ bề. Lại đèo thêm khoản nợ vay nước ngoài. Nếu chủ nợ ùn ùn kéo đến đòi nợ, lấy tiền đâu mà trả, hay là gán nợ cho họ bằng ruộng đất, trâu bò, hoặc là … Gia đình đông con, gánh nợ càng nặng. Những lúc như thế càng thấm thía sinh đẻ có kế hoạch là chính sách tuyệt vời. Chủ nợ nước ngoài hoặc là thiếu nhân văn hoặc là tham gia thành viên ban chỉ đạo thực hiện sinh đẻ có kế hoạch của Việt Nam. Vay nợ nước ngoài (hiện đã lên đến hơn 1 triệu tỉ đồng ) góp phần khai sinh nhiều công trình, dự án quan trọng cho đất nước. Đi kèm với dự án, có nhiều vụ án bị lôi ra ánh sáng và còn nhiều vụ tham nhũng đang nằm trong bóng tối. Cứ theo tỷ lệ thất thoát bình quân mà quy ra, có cả núi tiền từ vốn vay nước ngoài đã theo vòi bạch tuộc chui vào túi một bộ phận không nhỏ. Hàng loạt biệt thự, xe hơi sang trọng, kể cả chức tước được sinh ra từ vốn vay nước ngoài. Người dân chịu nợ nước ngoài, nếu đem chia bình quân theo đầu người. Khoản nợ ấy sẽ được trả sòng phẳng, kèm theo lời cảm ơn. Bọn tham nhũng nợ người dân thứ nợ đeo đẳng đến cả đời con, đời cháu chúng nó. Món nợ ấy nhuộm đỏ đầy máu của dân, không thể trả bằng tiền.